Doãn Khả Vy vẫn tỏ ra bình thường, chỉ hơi nhún vai một chút: "Vậy cậu muốn tớ phải có thái độ thế nào? Lo lắng, sợ hãi, hay vui vẻ đây? Chuyện gì nên đến cũng đến, có muốn trốn cũng trốn không thoát."
Trong lòng cô lúc này thật sự vô cùng mâu thuẫn, cô nửa muốn cùng Tracy thi thố, nửa lại không?
Nếu như phải thi, ít nhất mối quan hệ tay ba của ba người cũng sẽ có hồi kết. Còn nếu không thi, cô nàng Tracy liệu có bỏ qua không hay là sẽ tìm một cái cớ gì khác nữa để gây chuyện?
Ngẫm kỹ lại thì, Tracy hành động bốc đồng như vậy cũng không phải không thể chấp nhận, cô ta cũng chỉ vì không muốn từ bỏ Lữ Thiên Luân mà thôi. Nếu đổi lại là cô, không biết cô có đủ cam đảm để làm việc đó không hay là im lặng ra đi cũng không chừng.
Đời người ngắn lắm, có thể thích một người nhiều như vậy cũng không dễ dàng gì, đối phương lại không có tình cảm với mình cũng là một nỗi đau không hề nhỏ.
Cho dù đồng cảm thì thế nào? Ai cũng có một con ác quỷ tồn tại trong lòng mang tên ích kỷ, và cô cũng không ngoại lệ.
Khó khăn lắm mới có cơ hội trở về quá khứ để thay đổi sự nuối tiếc đã bỏ lỡ cả một đời, cô không thể lại tiếp tục bỏ lỡ, hai tay dâng người mà mình trân trọng nhất cho kẻ khác. Đó là điều không thể nào!
Nếu cố gắng không đủ để cô giữ chặt hắn thì cô sẽ cố gắng thêm. Nếu cố gắng thêm vẫn chưa đủ thì cô sẽ càng cố gắng hơn nữa, tiếp tục cố gắng không ngừng để đời này kiếp này cùng hắn đi đến cuối cùng, mãi mãi không xa không rời cho đến khi kiếp này chấm dứt!
Câu trả lời của Doãn Khả Vy không nằm trong dự liệu khiến Trình Như Ngọc mất hết cả hứng thú, thế là cô nàng cho qua, đổi sang đề tài khác.
"Được rồi được rồi, tớ sợ cậu luôn rồi đấy. Xem nào, được một tuần nghỉ đón năm mới cậu có dự định gì chưa? Còn có sinh nhật mười tám tuổi của cậu, có định tổ chức không?"
Doãn Khả Vy lắc đầu: "Chưa có kế hoạch gì cả, cũng không định tổ chức gì đâu, chỉ ở nhà ăn bữa cơm cùng với ba mẹ như mọi năm thôi."
Hai mươi lăm cái sinh nhật hầu như cô chẳng tổ chức linh đình gì cả, bởi vì họ hàng nội ngoại nhà cô không nhiều, bạn bè cũng ít cho nên cũng chẳng biết phải tổ chức như thế nào. Cuối cùng cô thống nhất hàng năm sẽ chỉ cùng ba mẹ ăn bữa cơm, thổi bánh kem là đủ rồi.
Chỉ là sinh nhật thôi mà, năm nào mà chẳng có, cô cũng chẳng cần cầu kỳ để làm gì. Quan trọng là ngày này cô cảm thấy vui vẻ là được.
Trình Như Ngọc lắc đầu nguầy nguậy: "Bà cô của tôi ơi, sinh nhật mười tám đấy, đánh dấu cột mốc trưởng thành của một người đấy, cậu đừng qua loa như thế có được không? Lại nói, năm nay cậu lại có một cái đuôi, hắn ta chẳng lẽ không định tổ chức cho cậu?"
Doãn Khả Vy lắc đầu cười: "Không biết. Anh ấy chưa nói gì với tớ cả."
Trình Như Ngọc lại ôm lấy vai cô, lả giả cười: "Hì hì, chưa nói chứ không phải không nói. Lát nữa chẳng phải hai người còn đi với nhau sao? Hoặc là, hắn muốn im lặng đến phút cuối rồi cho cậu một bất ngờ chẳng hạn?"
Đúng lúc này, đương sự trong lời nói của cô nàng đang chậm rãi đi tới.
Nháy mắt một cái với Doãn Khả Vy, cô cười đầy gian manh: "Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới. Vậy tớ đây đi trước, hai người tận hưởng kỳ nghỉ đi nhá. Khi nào trở lại trường tớ bù quà sinh nhật cho cậu."
Lại nhìn đến Lữ Thiên Luân đã đi tới, Trình Như Ngọc buông vai cô ra, vẫy ray chào: "Bye nhé, năm mới vui vẻ, sinh nhật vui vẻ."
Dứt lời, cô nàng cắp đít chạy mất dạng, Doãn Khả Vy chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Cái tính khí trẻ con này của cô nàng vẫn không sao thay đổi được, nhưng mà như vậy mới chính là Trình Như Ngọc mà cô biết.
Lữ Thiên Luân giúp cô cầm lấy ba lô, tay còn lại thì cùng cô mười ngón đan xen, cất giọng hỏi: "Sao rồi, thi tốt chứ?"
Cô gật đầu: "Ừm, còn anh?"
Hắn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào: "Chán ngắt."
Cô liếc hắn một cái: "Vâng, ngay cả chương trình đại học anh cũng đã học xong từ lúc nào rồi, hiển nhiên trình độ Trung học chẳng có chút xíu tính khiêu chiến gì với anh cả."
Hắn nghiêng đầu chạm vào trán cô, khẽ cười: "Với em chẳng phải cũng thế sao?"
Cô cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay hắn, bàn tay hắn nắm lấy tay cô cũng vì vậy mà siết chặt hơn.
"Tuần nghỉ tới có kế hoạch gì không?"
Cô lắc đầu: "Chắc ở nhà luyện tập cho cuộc thi hoa khôi thôi."
"Vậy qua nhà anh cùng luyện tập. Trang phục của em cũng đã được chuyển tới rồi, có muốn xem qua không?"
Hai mắt Doãn Khả Vy sáng như sao, không hề cân nhắc bản thân đang bị người nào đó dẫn dụ mà gật đầu lia lịa: "Có có, em muốn xem."
Khoé miệng Lữ Thiên Luân khẽ nhếch lên nở nụ cười tà mị, bước chân cũng nhanh thêm ba phần: "Ừm, vậy đi thôi."
Hai người tay trong tay đi về bãi đỗ xe mà không biết phía sau có một cặp mắt trông vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm bóng lưng của mình. Tay ả nắm ba lô khoác trên vai siết chặt, bàn tay buông thõng bên hông cũng cuộn chặt thành nắm đấm đến nỗi hằn cả gân xanh.
Có trời mới biết ả ta đang cố chịu đựng sự ganh ghét trong lòng của mình đến mức nào.
Môi ả mím chặt, răng bập mạnh vào môi đỏ ửng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rỉ máu.
Ả đay nghiến trong lòng: "Doãn Khả Vy, dựa vào đâu mà cô được bao nhiêu người thích? Tôi cố gắng nhiều như vậy vì sao vẫn không thể đạt được những thứ mình muốn, còn cô lại nghiễm nhiên có được mà chẳng mất chút công sức nào? Cô sẽ không còn vui vẻ được bao lâu nữa đâu. Cứ chờ mà xem!"
"Hạ Linh, đi thôi!"
Một thanh âm của nữ sinh vang lên đằng sau khiến ả hồi thần thu lại tâm trạng của chính mình, quay sang nhìn cô nàng nữ sinh kia, khẽ cười: "Ừm, đi thôi."
Lữ Thiên Luân một đường chở Doãn Khả Vy từ trường về đến nhà mình.
Ông bà ngoại của hắn từ hôm qua đã trở về quê của mình để đón năm mới rồi, bây giờ trong căn nhà to lớn cũng chỉ còn một mình hắn đi ra đi vào.
Hắn mở cửa phòng khách kéo Doãn Khả Vy vào trong rồi lập tức đóng cửa lại.
Cô còn chưa hoàn hồn thì đã bị người nào đó không hề báo trước ép chặt lưng vào cánh cửa to lớn kia, sau đó hắn nghiêng đầu gặm cắn môi cô.
Mặc dù nụ hôn có chút gấp gáp nhưng không hề mạnh bạo, chỉ vừa đủ để đối phương cảm nhận sự tồn tại của nhau.
Hô hấp cạn kiệt, Lữ Thiên Luân luyến tiếc buông cô ra, ngón tay đưa lên chạm nhẹ vào môi cô khẽ miết nhẹ. Hắn chính là cảm thấy chưa đủ, vẫn còn muốn tiếp tục cảm thụ tư vị ngọt ngào được cùng người hắn yêu môi lưỡi giao triền. Chỉ là nhìn cô xụi lơ cùng hơi thở hỗn loại, hắn lại vô cùng đau lòng nên chỉ có thể tạm thời buông tha.
Doãn Khả Vy sau khi ổn định nhịp thở thì thều thào cất giọng: "Không sợ ông bà ngoại anh đi ra thấy chúng ta đang làm chuyện xấu à?"
"Họ về quê rồi."
Trả lời cô rồi, hắn đột nhiên khựng lại trong một giây, liền sau đó ngón tay đang miết ở môi cô chuyển thành giữ lấy cằm, ép cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên: "Làm chuyện xấu sao? Nghe cũng thú vị nhỉ? Rất có tính khiêu chiến!"
Doãn Khả Vy lúc này mới nhận ra bản thân đã nói câu không nên nói, nhưng thu lại thì cũng đã muộn. Người nào đó càng được đà lấn tới, tiếp tục âm mưu thực hiện ý đồ của mình.
Tay hắn giữ chặt lấy gáy cô, môi áp xuống gặm cắn đôi môi đang còn sưng đỏ vì nụ hôn lúc nãy.
Hắn buông thả chính mình, từng bước dẫn dụ cô thả mình trầm luân vào nụ hôn sâu của hắn.
Hai cánh tay Doãn Khả Vy không biết tự lúc nào đã đưa lên choàng qua cổ hắn, dùng môi lưỡi mình đáp lại hắn, thậm chí còn muốn chuyển từ bị động sang chủ động, cùng hắn thi thố xem ai thắng ai thua.
Đạt được mục đích, hắn khẽ cười, từng bước thoái lui để mặc cô chiếm đóng, thế nhưng cô lại không hề hay biết bản thân đang bị con sói đói dẫn dụ, cứ thế từng bước đi vào hang ổ của nó mà tưởng rằng mình đang chiếm thế thượng phong.
Qua một lúc, có lẽ không khí để hô hấp không còn hay do đã không còn sức lực để duy trì, Doãn Khả Vy trào thua rời đi môi hắn.
Đáng tiếc chủ ý này của cô không thể duy trì được quá ba nhịp thở, người nào đó bất ngờ bế ngang người cô lên đi về hướng sofa đặt xuống, liền sau đó phủ lên người cô tiếp tục nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ còn chưa thoả mãn.
Lần hôn này của Lữ Thiên Luân khiến Doãn Khả Vy không còn sức phản kháng, lý trí cũng mất dần chỉ có thể thuận theo ý muốn của hắn.
Tay hắn cũng không an phận, tháo đi nơ cổ áo của cô, rồi đến từng chiếc nút. Không còn rào cản, bàn tay to lớn của hắn phủ lên bờ ngực đang phập phồng kịch liệt.
Xúc cảm mềm mại khiến hắn không thể khống chế bản thân, môi hắn dời đi môi cô, hôn xuống cần cổ thon dài rồi đến xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng lại ở nơi căng tròn đầy đặn, cắn nhẹ một cái, tức thì nơi đó hằn lên vết răng sâu hoắm ửng đỏ.
Cơn đau nhói truyền đến đại não, Doãn Khả Vy theo phản xạ gọi tên hắn: "A Luân!"