“Ông nội?” Lý Hiểu Sính ngượng ngùng đứng ở giữa nhà, cô luôn cảm thấy những ánh mắt nhìn mình quá mãnh liệt, giống như muốn lột hết quần áo của cô.
Nhưng họ chỉ là mấy ông nội yêu thương cháu gái, có lẽ cô chỉ nghĩ quá nhiều thôi.
“A, Hiểu Sính, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?” Đôi mắt hơi đυ.c của Trần Công lóe lên ánh sáng, khi còn trẻ hắn đã chơi rất nhiều phụ nữ, đôi mắt rành đời có thể nhìn ra, dáng người Lý Hiểu Sính là cực phẩm, tràn đầy tính dục.
Lý Hiểu Sính vuốt mái tóc ướt dính trên trán, có chút xấu hổ nói: “Lúc tới đây có chút mệt.”
“Thật là, nhanh cởϊ qυầи áo ra cho bớt mồ hôi đi. Sao cháu mặc đồ dày thế?”
Váy cô được làm bằng sợi bông, nhìn có vẻ dày nhưng thực chất chỉ có mấy lớp gạc, có thể bị gió thổi bay.
Lý Hiểu Sính vốn muốn từ chối nhưng nghĩ có thể khiến ông nội lo lắng nên gật đầu đồng ý. Họ đều là ông nội của cô nên không có gì phải xấu hổ cả.
Nghĩ là nhĩ như vậy nhưng tiểu huyệt ẩn giữa hai chân không khỏi co giật, một luồng chua chát trào dâng trong người cô, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra theo những nếp uốn trong tiểu huyệt, khiến bắp đùi thấm ướt không tự chủ được mà bất giác kẹp lại.
“Ưm hừ...”
Lý Hiểu Sính xấu hổ ậm ừ trước phản ứng dâʍ đãиɠ của cơ thể mình, cô nở nụ cười hiền hậu nhìn các ông nội, gạt bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu, đưa tay cởi khóa kéo sau lưng.
Chỉ là Lý Hiểu Sính không để ý rằng, dưới nụ cười hiền hậu, côn ŧᏂịŧ của các ông nội đang cương cứng, trong mắt hiện lên đầy du͙© vọиɠ.
Tấm vải ren hình tam giác chỉ miễn cưỡng che được quầng vυ' căng phồng, để lộ bộ ngực trắng nõn rộng lớn.
Chiếc qυầи ɭóŧ cũng ít vải đến đáng thương, chỉ có một mảnh nhỏ che gần hết xương mu, lông mao màu đen nhô ra từ mép qυầи ɭóŧ ren. Hai sợi dây thừng kẹp giữa hai chân, chúng chật cứng vì đã thấm đẫm dâʍ ɖị©ɧ, đã bị ép chặt vào phần thịt mềm mại của tiểu huyệt cô.
Sợi dây thừng hội tụ thành một dây ở cúc huyệt, ẩn nấp trong cặp mông mềm mại, khi chạm đến lưng dưới, một sợi dây khác lại duỗi ra, treo trên sợi dây quanh eo.
Nó quá dâʍ đãиɠ, nhưng cô không thể không mặc nó.
Ánh mắt hướng về phía cô đột nhiên trở nên nóng bỏng, Lý Hiểu Sính cúi đầu, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, toàn thân đổ mồ hôi nhiều hơn.
Trần Công giống như rất lo lắng, vội vàng đi tới, trong tay hắn cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán Lý Hiểu Sính.