Thật khí phách!
Bé con chưa kiểm soát tốt tinh thần thể, lúc xúc động sẽ vô tình giải phóng tinh thần thể.
Sau khi xem phòng livestream của thần tượng, trợ lý Vưu lặng lẽ bấm vào một phòng phát sóng khác, phòng phát sóng của chiếc bình hoa nổi tiếng trong làng giải trí, Giải Thời Miễn.
Vừa mở ra thì thấy bữa sáng bao gồm cơm bát bảo và bánh tàu phớ mặn.
Mấy món này không thể nào là Giải Thời Miễn làm!
Trợ lý Vưu vô cùng chắc chắn.
Trợ lý Vưu đã theo dõi Cố Triều Mặc được vài năm, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cô biết bạn đời hợp pháp của Cố Triều Mặc là người thế nào, ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng có gì nữa, nhân phẩm thì tồi.
"Ai?" Giọng nói của Cố Triều Mặc vang lên, trợ lý Vưu sợ hãi suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng lãnh đạm này, trợ lý Vưu kích động đến nỗi không dám lười biếng nữa.
Mấy ngày gần đây, trợ lý Vưu phát hiện ra Cố Triều Mặc đã khác trước.
Trước đây, khi đối mặt với các nguyên lão của tập đoàn, Cố Triều Mặc luôn gọi dạ bảo vâng, khéo léo cười hùa theo. Nhưng trong cuộc họp mấy ngày trước, các nguyên lão gây áp lực thì y chỉ bất động, còn trợ lý Vưu thì sợ hãi toát mồ hôi hột.
Kết hợp với việc đối phương yêu cầu trợ lý Vưu làm, cô ta xoa các ngón tay lạnh vào nhau, thầm cảm thấy Cố Triều Mặc đã thay đổi.
Tập đoàn sắp có một cuộc cải tổ nữa.
Nhưng nhắc tới cũng hơi kỳ lạ, khi đối mặt với Cố Triều Mặc, trợ lý Vưu lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Giống như nỗi sợ hãi của một con vật yếu đuối khi phải đối mặt với điều gì đó đáng sợ không nói nên lời.
Rõ ràng trước đây không phải vậy, trước đây mỗi khi gặp Cố Triều Mặc, cô ta đều cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Cố Triều Mặc có ngoại hình đẹp, biểu cảm có phần thiếu kiên nhẫn, điều đầu tiên cô ta chú ý từ cái nhìn đầu tiên chính là vẻ đẹp hơn người của Cố Triều Mặc.
Sau tai nạn ô tô, Cố Triều Mặc nằm trên giường bệnh mấy tháng, đột nhiên biến thành một cục tuyết, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Nhưng dù Cố Triều Mặc có thay đổi thì trợ lý Vưu cũng không lấy làm ngạc nhiên, đây dường như là việc một nguyên lão của gia tộc phải làm.
Cố Triều Mặc suýt chút nữa bị hại chết, sau khi khỏi bệnh, y chắc chắn sẽ không tha cho những người này, có thay đổi cũng là điều bình thường.
Trong xe yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng khóc của một người phụ nữ phát ra từ điện thoại của Cố Triều Mặc.
Trợ lý Vưu thấy bàn tay thon dài như ngọc kéo điện thoại ra xa.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia khóc lóc kể lể: "Cậu Cố, cầu xin cậu nói với cậu Giải bỏ qua cho gia đình chúng tôi. Tôi biết lỗi rồi, đừng kiện tôi mà..."
Giọng nói kia rất lớn, tiếng khóc cũng vô cùng thê thảm.
Trợ lý Vưu biết chuyện gì xảy ra, bảo mẫu trong nhà tổng giám đốc Cố lấy đồ đạc tặng cho cậu chủ nhỏ làm của riêng, đợi tới lúc bị kiện phải đền tiền mới biết sợ.
Mà cậu chủ nhỏ nhà họ Giải luôn bị đối xử hà khắc.
Trợ lý Vưu biết chuyện này bởi vì một ngày nọ Cố Triều Mặc đột nhiên đến biệt thự của nhà họ Cố ở ngoại ô, nhưng họ đến muộn, Giải Thời Miễn đến sớm hơn đã đón Giải Vân Quyện đi.
Trước đó, Cố Triều Mặc đã nhận ra trợ lý Vưu đang nhìn mình, nhưng y không để tâm.
Rất nhiều người từng nhìn y như vậy, y đã quen với ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Nhất là nỗi sợ hãi dưới vẻ ngoài bình tĩnh của trợ lý Vưu.
Trước khi xuyên tới đây, Cố Triều Mặc đã sửa Vô Tình Đạo, khi đến thế giới này y không có tu vi. Nhưng bởi vì bên trong cơ thể đã đổi linh hồn, theo lời của hệ thống ràng buộc với y, số liệu cơ thể của y đã xảy ra biến đổi, đã khác với trước đây.