Tai mèo của Giải Vân Quyện phía trên đỉnh có màu trắng, bên dưới cùng lại màu xám bạc. Lúc này, bởi vì những biến cố liên tục mà lông mèo mềm mại đã xù ra hết.
Đôi mắt xanh biếc của cậu phản chiếu lại rõ ràng hình ảnh Giải Thời Miễn.
Giải Thời Miễn rũ mắt nhìn cậu, giọng nói ấm áp: “Cha lớn có việc phải xử lý, Quyện Quyện có thể ở đây chờ cha lớn được không?”
Mặc dù gương mặt Giải Thời Miễn sắc bén có phần xa cách, nhưng khi hắn cụp mắt nhìn xuống, hạ giọng nói chuyện, bên môi còn treo nụ cười nhẹ thì cũng rất dịu dàng.
Sự dịu dàng ấy như một bàn tay thật lớn xoa dịu trái tim cảnh giác của Giải Vân Quyện.
Cha lớn?
Giải Vân Quyện nhìn Giải Thời Miễn.
Cậu không gật đầu cũng không đáp lại, chỉ là không tiếp tục lùi ra sau né tránh nữa.
Giản Thời Miễn chuyển tầm mắt từ Giải Vân Quyện sang nhìn Chu Tiêu Yến, hắn khẽ cười nói: “Bà coi con tôi là cậu chủ nhỏ thật không? Vậy vì sao lại ôm con tôi từ phòng bảo mẫu ra?”
Hai câu hỏi đơn giản đập ầm ầm vào lòng Chu Tiêu Yến, bà ta suýt nữa quên cả hít thở.
Đúng vậy đó.
Trong báo cáo của bà ta, Giải Vân Quyện là cậu chủ nhỏ kiêu căng tính tình rất xấu, cái gì cũng muốn tốt nhất, như vậy thì sao cậu sẽ xuất hiện ở phòng bảo mẫu được?
Bà ta muốn ôm Giải Vân Quyện nhanh chóng rời khỏi phòng bảo mẫu, ai ngờ lại vừa vặn đυ.ng trúng Giải Thời Miễn.
Đáng chết! Đáng chết!
Hứa Như Ngọc làm cái quỷ gì thế? Vì sao lại không giữ Giải Thời Miễn lại?
Dưới cái nhìn chằm chằm của Giải Thời Miễn , Chu Tiêu Yến kiên trì đến cùng, hàm hồ nói: “Ha…Ha ha… Cậu chủ nhỏ ngủ ở đây ạ…”
“Phòng ngủ của Quyện Quyện ở tầng hai vậy sao lại ngủ ở đây?”
“Tầng hai… tầng hai…”
Chu Tiêu Yến điên cuồng nghĩ lý do thoái thác, nhưng không hiểu vì sao áp lực Giải Thời Miễn gây ra cho bà ta lại lớn vô cùng. Chu Tiêu Yến cảm thấy đầu óc bà ta như một mớ bùn nhão, tuyệt nhiên không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì được.
Đây là Giải Thời Miễn trong đầu chỉ toàn bã đậu, suốt ngày chỉ nghĩ tới quần áo mốt mới và siêu xe nổi tiếng sao?
“Đây là phòng ngủ của con.” Giải Vân Quyện trả lời.
Tai mèo của cậu run rẩy, khi Giải Thời Miễn nhìn sang thì muốn tránh né theo bản năng.
Ánh mắt Giải Thời Miễn nhìn Chu Tiêu Yến lạnh như băng.
Giải Vân Quyện trả lời là bởi vì cậu cảm thấy thắc mắc. Đây không phải là một câu hỏi rất đơn giản sao? Cậu ngủ ở đây, đây là phòng ngủ của cậu, sao Chu Tiêu Yến lại sợ hãi như thế?
Chính vì xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên cậu mới mở miệng nói chuyện.
“Không phải.” Giải Thời Miễn nhìn Giải Vân Quyện, ánh mắt đã có thêm độ ấm: “Phòng ngủ tầng hai mới là của con, còn nơi này là phòng bảo mẫu của Chu Tiêu Yến.”
“Của con sao?” Giải Vân Quyện ngạc nhiên.
“Đúng vậy, là của con. Còn cả đồ ăn và quần áo đưa được đưa tới biệt thự nữa, tất cả cũng đều là của con.” Giải Thời Miễn nói.
“Cho con thật không?” Theo bản năng, Giải Vân Quyện nói ra những lời Chu Tiêu Yến thường nói với cậu: “Nhưng con là rác rưởi, mà rác rưởi thì vô dụng, chỉ xứng dùng đổ rẻ tiền.”
“Bà ta lừa con. Tất cả những thứ kia đều là cho con hết, con cũng không phải rác rưởi.” Lời phủ định của Giải Thời Miễn chắc nịch vô cùng.
Vì vậy cậu không phải là rác rưởi, rất nhiều đồ đều là cho cậu, cậu không phải rác rưởi!