Tiểu Thanh Mai

Chương 1

Sau một đêm mưa phùn, thành Ngạc Nam bao phủ một lớp hơi ẩm. Lúc mặt trời vừa hé, hai nha hoàn đang liên tay lau chùi vệt nước sau mưa trên hành lang dưới mái hiên, để tránh cho lát nữa các vị chủ tử trượt ngã. Hai người khi có khi không nhìn hướng phòng chính phía đông hậu viện, sau đó nhăn mặt nhíu mày. Nửa đêm hôm qua Ân thất gia vui mừng vì có quý tử, sinh được Bát thiếu gia, thêm cho phủ một cọc chuyện vui. Hôm nay không ít người đang đợi xem phản ứng của phòng chính. (ở cổ đại cha mẹ còn thì con cháu không phân nhà mà ở chung một chỗ, Ân thất gia: đứa con thứ bảy trong nhà họ Ân)

Trong phòng chính phía đông hậu viện, Đại thái thái nghiêng người dựa vào cái bàn nhỏ trên tháp thấp, đen mặt trừng Đại gia Ân gia - Ân Tranh đang đứng ở một bên.

Vương ma ma nháy mắt với Ân Tranh, nhưng hắn làm như không thấy, chỉ nói với Đại thái thái: “Chuyện di mẫu mang biểu muội đến đây ở mấy ngày nhi tử vốn không nên nhiều lời. Chỉ là có ít lời phải nói trước ở đây, Diêu gia biểu muội đã đến tuổi cưới gả, mẫu thân giúp muội ấy tìm hôn phu là chuyện tốt, nhưng không nên đưa người đến chỗ của nhi tử đâu.”

Đại thái thái tức đến mắt trợn lên, ngực phập phồng lên xuống.

“Thái thái, người uống ngụm trà thuận khí đi.” Vương ma ma bận rộn đưa trà qua.

Đại thái thái vung mạnh tay hất chén trà nhỏ xuống đất, chỉ vào Ân Tranh nói: “Nghe xem, ngươi đây là lời gì chứ! Di mẫu và biểu muội ngươi còn chưa đến mà ngươi đã bắt đầu bày sắc mặt, hạ mệnh lệnh như thế rồi!”

Thấy mẫu thân tức giận, Ân Tranh cũng hòa hoãn ngữ khí xuống, nói: “Nhi tử không có ý gì khác, chỉ là Giai Minh về nhà mẹ đẻ, hậu trạch an ổn thì tốt hơn, tránh cho lúc nàng về lại thương tâm.”

Đại thái thái bị tức mà cười, “Tranh nhi, con nghĩ mẫu thân già đến hồ đồ rồi hả? con cho là con cố ý giấu giếm thì có thể giấu được sao? Về nhà mẹ đẻ à? Nó rõ ràng là vứt xuống một tờ thư hòa ly bỏ con mà đi! Thế nào, con lại còn muốn ôm một tờ thư hòa ly sống hết đời hả?”

“Vì sao nàng ấy lại đi ư? Mẫu thân người phải rõ ràng hơn bất cứ ai chứ!” Ân Tranh bị chọc vào chỗ đau, biểu tình trên gương mặt liền không tốt, trong lời nói cũng nhiều thêm một phần oán giận.

Đại thái thái đau lòng nhi tử, biết hắn gần đây ăn không ngon ngủ không yên, cũng không muốn dùng lời nói đả kích hắn, chỉ nói: “Tranh nhi, mẫu thân biết con chung tình với nàng. Mười năm nay, Giai Minh cũng làm rất tốt vị trí đại nãi nãi Ân gia chúng ta. Mẫu thân cũng không ép con, tờ thư hòa ly đó mẫu thân coi như không biết. Nàng nếu trở về thì vẫn sẽ là đại nãi nãi Ân gia chúng ta. Nếu ai không kính trọng nàng, mẫu thân sẽ là người đầu tiên không tha. Nhưng thϊếp này, con phải nạp! Nhi tử này, con phải sinh cho Ân gia! Bất kể là do ai sinh, đều ghi dưới danh nghĩa Giai Minh!”

Ân Tranh há miệng, câu bác bỏ nói không ra lời. Lời thề không nạp thϊếp khi thú Ngụy Giai Minh hắn không thể phụ, không thể làm người không có chữ tín. Nếu đại thái thái thật sự là người không nói đạo lý thì hắn có vì thê tử mà làm đứa con không hiếu thuận thì đã sao? Nhưng mẫu thân hắn lại không phải là người vô tình vô nghĩa. Đại lão gia qua đời nhiều năm, nhị phòng mắt hổ đăm đăm, Đại thái thái chống đỡ đại phòng không dễ dàng gì. Năm đó Ân Tranh đề danh bảng vàng được Tuyên đế tứ hôn công chúa cho, mà lúc đó hắn đã có hôn ước với Ngụy Giai Minh, hắn có thể kháng chỉ không theo cũng là do có được sự ủng hộ của mẫu thân. Đối diện với một người mẫu thân như thế, hắn không thể bất hiếu được. (thú:cưới, ở cổ đại thú thê nạp thϊếp, chỉ có vợ cả mới được gọi là thú)

Thực ra mười năm qua, đại thái thái và Ngụy Giai Minh ở cùng nhau rất tốt. Vấn đề nảy sinh là do mười năm nay Ngụy Giai Minh sinh ba nữ nhi, Đại thái thái làm sao có thể không gấp gáp chuyện con nối dòng cho được.

Ân Tranh thầm thở dài một hơi, dùng một loại ngữ khí gần như lấy lòng nói: “Mẫu thân, Giai Minh không phải là không sinh được, chỉ là trùng hợp ba hài tử đều là nữ nhi mà thôi. Đợi cái thai sau ….”

“Đợi cái thai sau không phải nhi tử thì con sẽ nạp thϊếp sao?” Đại thái thái trực tiếp đánh gãy lời Ân Tranh.

Ân Tranh không dám mở miệng, cũng không thể.

Nhi tử mình tự mình biết, Đại thái thái biết Ân Tranh không dám đáp ứng lời hứa này. Bà càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được mà oán trách: “Cô nương lớn lên trên lưng ngựa chính là khác người, nói đi là đi! Còn mang theo hai nữ nhi cùng đi, nếu không phải là Đường Đường tuổi còn nhỏ lại còn bị bệnh, nói không chừng cũng bị bắt đi theo rồi, ta đây …”

Một trận tiếng bước chân nhỏ vụn đánh gãy lời của đại thái thái.

“Tiếng gì?” Đại thái thái nhíu mày nhìn ra cửa, “Ai ở ngoài đó?”

Vương ma ma vội đi qua mở cửa, đường nhìn dời xuống liền kinh ngạc “ai dô” một tiếng, “Trời lạnh thế này, Tứ cô nương sao lại đứng ở chỗ này chứ!”

Ân Mịch Đường nhỏ nhắn đứng dưới mái hiên, hai tay ôm cái lò sưởi đồng mạ vàng khắc hoa hải thú đồ. Ống tay áo trượt xuống khuỷu tay lộ ra phân nửa cánh tay tuyết trắng nhỏ nhắn mềm mềm nộn nộn. Nàng là tam nữ nhi của Ân Tranh, đứng thứ tư trong hàng nữ nhi của Ân gia thế hệ này.

Nghe nói là Tứ cô nương, Đại thái thái xuống khỏi tháp, giày cũng không mang liền gấp gáp chạy đến cửa đem tiểu cô nương ôm lên.

“Ôi Đường Đường của ta, sao mới sáng sớm đã tự mình chạy đến rồi? Những hạ nhân kia đều đi đâu rồi! Xem xem, bàn tay nhỏ đều bị đông lạnh đỏ lên rồi này!” bà vừa quay đầu phân phó Vương ma ma nhanh chóng đóng cửa lại, rồi lấy chiếc áo khoác nhỏ đến cho Tứ cô nương.

Lúc được ôm lên, Ân Mịch Đường hoang mang đem chiếc lò ôm chặt trước ngực, mới ngẩng đầu nhìn Đại thái thái, nãi thanh nãi khí hô một tiếng : “Tổ mẫu.”

“Con ôm nó làm gì? Rất nặng đó, cái lò to như thế, còn to hơn cả cái mặt nhỏ này của Đường Đường nhà ta rồi!” Đại thái thái vừa nói, vừa ôm Ân Mịch Đường trở lại ngồi trên tháp ngắn.

“Không nặng!” Ân Mịch Đường một bộ đoan trang lắc đầu, “Mưa rất lạnh, cho tổ mẫu!”

Ân Mịch Đường đá giày nhỏ, từ trên đùi đại thái thái bò đến trên tháp, chuyển lò ôm thô kệch sang đặt sau lưng đại thái thái.

“Tổ mẫu dựa vào nó, eo sẽ không đau nữa!” nàng vỗ vỗ bàn tay đầy thịt cười,hàng mi dày theo đó chớp động.

Nhìn đôi mắt cười thành hình nguyệt nha cùng lời nói ngây thơ chân thành của tôn nữ, trong lòng Đại thái thái như được rót một dòng nước mật ấm áp. Những chuyện phiền lòng đều được xối trôi rồi.

Vương ma ma từ nhĩ phòng lấy đến một chiếc áo khoác nhỏ khoác lên người Ân Mịch Đường, sau đó ngồi xổm bên tháp, vừa đổi một cái chăn sạch cho Đại thái thái, vừa cười nói: “Tứ cô nương còn nhớ người sẽ bị đau eo lưng vào ngày mưa, thái thái không thương nàng vô ích.” (nhĩ phòng: phòng bên)

“Đúng thế, Đường Đường của ta hiếu thuận nhất, mạnh hơn thân nhi tử nhiều lắm.” Đại thái thái oán trách nguýt Ân Tranh một cái.