“Kỹ nữ! Làm chết người tiểu mẫu cẩu! Mẹ nó, còn không nhanh kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của lão tử!"
Nam nhân lúc này hoàn toàn không có bộ dáng văn nhã như trên bàn cơm. Lời nói thô tục phát ra từ miệng hắn so với dã phu nông thôn còn đáng khinh hơn.
Hắn một tay cầm tóc mỹ phụ, một tay đánh mạnh vào bờ mông trắng nõn kia, muốn người vợ mới cưới này càng thêm dâʍ đãиɠ hạ tiện lấy lòng hắn.
“A a ~~ lão công không cần đánh —— mẫu cẩu kẹp chặt ~~~ a a —— sướиɠ quá ~ em cao trào rồi ~~~”
Nữ nhân kề bên đột nhiên dựng thẳng tiểu huyệt, giống như con ngựa bị kéo lại, eo nhỏ vặn đến cực hạn, đôi vυ' bự nhảy lên liên tục giữa không trung, hai viên hồng mai được người bú ʍúŧ đã dựng thẳng đứng, phảng phất như sắp phun ra sữa tươi.
Hai luồng cự nhũ như thỏ trắng nháy mắt hấp dẫn nam nhân, hắn buông tóc trong tay, hai tay bắt lấy vυ' bự trắng mịn như cục bột của lão bà mà xoa nắn.
Đôi cự nhũ to đến tay hắn nắm không hết, nhũ thịt mềm mại từ khe hở ngón tay trào ra, núʍ ѵú bị ngón trỏ và ngón cái của hắn dùng sức xiết chặt.
Đột nhiên, hắn xoay người cô lại, đồng thời, eo của nam nhân căng chặt, cơ bụng bụng tám múi đầy sức lực, nhắm ngay dưới huyệt mập một trận cuồng cắm.
Nữ nhân đáng thương bởi vì hình thể chênh lệch, chân cũng không chạm đến mặt đất, chỉ có thể kẹp chặt eo nam nhân, mông nâng lên cao, gắt gao kẹp chặt côn ŧᏂịŧ thô to, bị hắn chơi đến hai chân run run, da^ʍ thuỷ tràn trề.
“A a a ——!! Tao vυ' bị lão công bóp nát rồi!! Em cao trào a a a a ——!!! Tiện mẫu cẫu phun a a a ——!!!”
Kɧoáı ©ảʍ cực hạn làm cho nữ nhân phun ra đầu lưỡi, hai tròng mắt trắng dã nhìn chằm chằm lên trần nhà, thân mình không ngừng run rẩy.
Bụng nhỏ của cô bị đâm cho phình lên, mơ hồ còn thấy được hình dáng của côn ŧᏂịŧ. Đột nhiên, cả người cô căng cứng, cơ thể phun ra một dòng nước trong suốt, bắn lên người nam nhân.
“Mẹ nó, mới như vậy mà đã phun! Phế vật cɧó ©áϊ!”
Nam nhân không nhanh không chậm quát lớn, rút ra dươиɠ ѵậŧ thô dài cương cứng từ trong cơ thể cô, không hề có dấu hiệu muốn bắn tinh.
Mắt thấy vợ đã thần hồn điên đảo, toàn thân xụi lơ, mà hắn vẫn chưa đủ tận hứng, kiên nhẫn mất sạch, lật ngược cô lại, tách hai cánh mông phì nộn, đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ hung hăng tiến vào, không chút trở ngại cắm thẳng vào cúc huyệt nữ nhân.
“A a…… Cú© Ꮒσα không được…… Không cần……”
Cô hữu khí vô lực mà xin tha, nhưng mà chồng cô lại mắt điếc tai ngơ, lại lần nữa đưa đẩy vòng eo, tiếp tục luận động.
“Kêu la cái gì! Còn dám tùy tiện cao trào, tôi liền đem em thao lạn! Cho tất cả mọi người đến xem mẫu cẩu bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy ! Làm cho bọn họ đến gian da^ʍ em ! Dùng nướ© ŧıểυ rửa sạch huyệt da^ʍ! ”
“Không cần ~ mẫu cẩu chỉ để lão công thao thôi…… a a a ~~ c̠úc̠ Ꮒσα sướиɠ quá ~ thật thô a a ~~~”
Theo tiếng nhục mạ của nam nhân và âm thanh xin tha của nữ nhân, âm thanh giao hợp càng ngày càng vang dội, côn ŧᏂịŧ nam nhân như pit tông, mạnh mẽ thao lạn cúc huyệt. Mà tao lãng nữ nhân bởi vì lão công thô tục mà cũng hưng phấn lên, c̠úc̠ Ꮒσα bắt đầu chảy ra da^ʍ thuỷ.
Hai người trầm mê gian da^ʍ, căn bản không chú ý đến ngoài cửa có một đôi mắt đang nhìn lén, chỉ toàn tâm toàn ý hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mang lại.
Mà Nhu Thanh Quân lại giống như bị ngũ lôi oanh tạc, ở trong trí nhớ của cô, mẹ vĩnh viên đều ôn nhu săn sóc, tuy rằng trẻ tuôi, nhưng sinh hoạt cá nhân luôn gọn gàng ngăn nắp. Thanh Quân thật sự không thể đem nữ nhân da^ʍ tiện trong phòng cùng mẹ mình liên tưởng đến nhau.
Cô chạy nhanh về phòng như đào tẩu, cho đến khi nằm trên giường đắp chăn, tim cô vẫn còn bang bang nhảy loạn. Thanh Quân tưởng rằng ngủ sẽ quên đi hết thảy, nhưng những hình ảnh đó vẫn rõ ràng ngay trước mặt cô.
Chưa từng có kinh nghiệm tình trường bị trận dâʍ ɭσạи này làm cho thất thần, mật ngọt giữa hai chân tràn ra, thấm ướt cả một mảng qυầи ɭóŧ. Cô miên man suy nghĩ, trằn trọc đến rạng sáng, rốt cuôc cắn môi, ma xui quỷ kiến mà đem ngón tay vói vào trong qυầи ɭóŧ.