Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Chương 50: Quả sừng trâu

Dưới ánh mắt cổ vũ của Nhàn quý phi, Diệp Ninh nhăn nhó, nhắm tịt mắt lại, đau khổ múc một muỗng canh lớn. Nước canh vừa vào miệng, cậu bé lập tức ngây ngẩn cả người.Nước canh bổ dưỡng thuận lợi trôi xuống cổ họng, đến lúc Diệp Ninh phản ứng lại, cậu bé không ngừng thè lưỡi hà hơi, kinh hoàng nói: “Mẫu phi, canh này có cái gì thế, lưỡi nhi thần cứ như bị lửa đốt ấy!”

Bàn tay nhỏ không ngừng quạt gió, đầu lưỡi nóng rát, cứ như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa trên đó.

“Làm sao thế? Con uống không quen hả?”

Nhàn quý phi ôm lấy Diệp Ninh, vội vàng bảo ma ma đứng bên cạnh lấy một chén tổ yến chưng cho cậu bé uống, lúc này mới áp chế cảm giác như lửa đốt nơi đầu lưỡi.

Diệp Ninh chậm rãi lắc đầu, hỏi: “Đây là vị gì thế ạ?”

Sao lúc trước không thấy canh có cái vị này nhỉ?

Ma ma giải thích: “Cửu hoàng tử, đây là vị thuốc mới mà lão nô vừa nói cho ngài đó. Vị thuốc này nằm trong cống phẩm nước ngoại bang mới dâng lên trước đó không lâu, bởi vì nó có thể giữ ấm cơ thể nên được Thái Y Viện bổ sung vào phương thuốc xua tan hàn khí.”

Ma ma cầm lấy một đôi đũa sạch sẽ gắp ra một vật có đầu nhọn hoắt, đỏ rực như lửa từ trong nồi canh gà.

“Thái tử nhìn xem, hình dáng của nó như một cái sừng trâu nhỏ nên được gọi là quả sừng trâu. Quả này có vị cay nồng không thể ăn một mình, chỉ có thể nấu với canh.”

Diệp Ninh nhìn nhìn quả sừng trâu, cảm thấy không hứng thú lắm. Hóa ra là dược liệu không ăn được, đầu lưỡi cậu bé không bị đốt là được rồi.

“Cửu hoàng tử không ăn được vậy để lão nô bảo phòng bếp nhỏ hầm một nồi khác không có quả sừng trâu cho người”

“Không cần phiền thế đâu ạ.”

Dược liệu này thật lợi hại, mới ăn một ngụm mà trán cậu bé đã lấm tấm mồ hôi rồi.

Đầu lưỡi Diệp Ninh đã đỡ hơn, cậu bé múc thêm một muỗng canh nữa cẩn thận húp từng chút một. Đầu lưỡi lập tức dâng lên cảm giác nóng rát nhàn nhạt, châm chích như gai đâm, nhưng chỉ một lát sau đã biến mất.

Cậu bé cẩn thận nhấm nháp, hình như…… Cảm giác cũng khá mới lạ.

Diệp Ninh thậm chí còn chẳng hề để ý mùi vị chán ghét của thuốc bắc. Cậu bé uống một ngụm thật lớn, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng lan ra toàn thân, ngay cả chân tóc cũng cảm thấy ấm áp.

Nhàn quý phi thấy cậu bé ăn uống ngon lành, yên tâm nói: “Uống từ từ thôi, phòng bếp vẫn còn mấy gói, nếu con thích mai ta lại dặn người trong hầm một nồi nữa. Mẫu thân phải bồi bổ cho con trắng trẻo mập mạp, con xem con gầy quá.”

Gầy? Diệp Dao còn gầy hơn cả hắn, nàng mới là người nên bồi bổ nhiều hơn.

Bỗng nhiên, Diệp Ninh nhìn chằm chằm nồi canh gà, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.

Hình như cậu bé đã biết nửa con gà ở chỗ Diệp Dao nên ăn thế nào rồi!

“Mẫu phi, phòng bếp nhỏ còn rất nhiều dược liệu nấu canh đúng không ạ?” Diệp Ninh bưng chén nói: “Nếu con uống hết chén canh này, mẫu thân có thể cho con một bao không ạ?”

Nhàn quý phi không hiểu ý cậu bé nhìn qua, Diệp Ninh khẩn trương nói: “Con…… con muốn mang đi cho cá ăn, bồi…. bồi bổ cho chúng nó.”

Lời nói dối của cậu bé quá vụng về, ngay cả ma ma đứng bên cạnh cũng không nghe nổi, cuối cùng Nhàn quý phi đồng ý nói: “Được chứ, vậy con mau uống canh đi.”

“Vâng ạ!” Diệp Ninh lề mà lề mề mất một lúc mới uống xong canh gà. Vì sức khỏe của Diệp Dao, cậu bé đành cố gắng chịu đựng một chút vậy.

Chật vật uống xong chén canh bổ, cuối cùng Diệp Ninh cũng lấy được một gói dược liệu hầm canh như ý nguyện. Mở bao thuốc ra, liếc mắt một cái cậu bé đã nhìn thấy quả sừng trâu màu đỏ thẫm lẫn bên trong.

Diệp Ninh lén nhìn ma ma đứng bên cạnh, nhân lúc bà không chú ý, cậu bé lặng lẽ dùng ngón tay cọ cọ quả sừng trâu, sau đó tò mò đưa lên đầu lưỡi nếm thử.

Nháy mắt, cảm giác bỏng rát như thiêu đốt ập đến làm người ta mặt đỏ tai hồng, ngay sau đó……

“Ô ô ô oa!” Tiếng khóc đinh tai nhức óc của hài tử vang vọng khắp điện Phúc Ninh.

Diệp Ninh lè lưỡi, nước mắt chảy ròng ròng. Cậu bé không bao giờ chạm vào quả sừng trâu nữa đâu!

Hóa ra cái quả đỏ rực này thật sự không ăn được.

—--------------

Bên kia, hoàng thượng ăn cơm xong thì rời đi ngay lập tức, cuối cùng Thất Cửu cũng có thời gian rảnh rỗi mang nấm mối Diệp Dao đưa đến phòng bếp hầm canh.

Bắc chảo lên bếp, rang thơm hạt tiêu, sau đó thêm hai muôi nước, sau khi nước sôi thì trực tiếp bỏ nấm tre vào nấu.

Vân thế tử ăn uống không tốt, càng không ăn được đồ dầu mỡ, nấu một nồi canh nấm đơn giản là thích hợp nhất.

Lúc này Vân Tranh đang dựa lên bàn, vẻ mặt hắn có chút thất vọng. Cơm trưa hôm nay hắn vẫn không thể ăn được gì, miễn cưỡng lắm mới ăn được mấy muỗng nhưng mới được một lúc dạ dày hắn đã nôn nao, chỉ muốn phun ra.

Vân Tranh nhíu chặt mày, tay trái ấn mạnh vào bụng muốn áp chế cơn buồn nôn.

Đúng lúc này, Thất Cửu bưng canh nấm đến, khuyên nhủ: “Thế tử, người uống chút canh nấm đi.”

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm tươi mát của nấm tre, nhưng lúc này Vân Tranh đang chống chọi với cái bụng cồn cào, ngửi mùi này hắn lại càng thêm buồn nôn.

Sắc mặt hắn biến đổi, lạnh lùng nói: “Mau mang đi đi!”

Hốc mắt Thất Cửu đỏ hoe, nỗ lực của thế tử hắn đều nhìn thấy hết, nhưng ngoại trừ đồ bát công chúa làm, thế tử vẫn không thể ăn thứ gì khác.

Mùi canh nhẹ như vậy cũng khiến thế tử muốn nôn, vậy phải làm sao bây giờ?

Thất Cửu ủ rũ bưng cái chén ra ngoài: “Tiếc quá, nấm này là bát công chúa đưa mà.”

Bên tai dường như vang lên tiếng suối chảy “róc rách” , cơn buồn nôn bủa vây trong đại não xua tan không ít, cái dạ dày đang sôi trào cũng dịu đi rất nhiều.

Vân Tranh buông cái tay trái ôm bụng ra, ngẩng đầu nói: “Từ từ, để ta…… Thử lại.”