Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi

Chương 7: 2 phần

Kể từ khu phủ Trấn Quốc Công liên tiếp xảy ra chuyện, Vân Tranh chưa từng cảm thấy thoải mái như thế này. Cả người hắn như sống lại, lục phủ ngũ tạng khoan khoái dễ chịu. Lại nhìn cái chén trống không trước mặt, tiểu thiếu niên ổn trọng hiểu lễ nghi đến đâu cũng không khỏi đỏ mặt.

“Đa tạ bát công chúa, để bát công chúa chê cười rồi! Chén canh cá thật sự quá ngọn, ta nhất thời có chút không phải phép.” Tiểu thiếu niên chín tuổi giọng nói còn có chút trẻ con trong trẻo, sau khi uống canh giọng nói khàn khàn trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Dao chỉ cảm thấy lời khen ngợi của đối phương cực kỳ dễ nghe, cảm giác còn thoải mái hơn cả khi ngâm mình trong linh tuyền.

Ở Tu chân giới, đâu đâu cũng thấy người tu thực, ai nấy đều tích cốc*, sư phụ nàng lại là người nghiêm túc ít nói. Sau này nàng một mình tu hành ở cấm địa sau núi, lại càng chẳng có ai để nói chuyện.

( *Là phương pháp tu luyện không ăn ngũ cốc tạp lương, thực vật thường ngày như thịt trứng rau quả)

Đây là người đầu tiên khen nàng nấu ăn ăn ngon, mà món đầu tiên nàng được khen vậy mà lại là món canh cá nấu rau dại đơn sơ.

Hai măt tiểu Diệp Dao sáng ngời, nàng cuống quít xua tay nói: “Không có gì, cũng đâu phải chuyện gì lớn lao! Sao ngươi biết ta là bát công chúa?”

“Ngươi là thế tử nhà ai, sao ngươi lại ở trong cung, lại còn tới cấm cung?”

Vân Tranh dừng một chút nói: “Ta là thế tử phủ Trấn Quốc Công, bát công chúa cứ gọi ta là Vân Tranh. Nhà ta xảy ra chuyện, Vân Tranh lại mắc chứng bệnh kén ăn mãi không dứt, bệ hạ thương xót nên đã cho ta tiến cung để thái y chăm sóc.”

Vân Tranh gật gật đầu: “Đúng vậy, bệnh kén ăn ban đầu chỉ là ăn uống không thấy ngon miệng, sau lại biến thành không muốn ăn rồi dần dà ta không thể nuốt đồ ăn nữa. Lần nào ăn cơm ta cũng thấy ghê tởm, buồn nôn. Lúc bắt đầu kết hợp với uống thuốc, ta còn có thể chịu đựng ăn một chút, nhưng gần đây ngay cả uống ta cũng không uống được. Nếu không có chén canh cá ngày hôm nay, chỉ sợ ta…… đã không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Vân Tranh lo lắng sẽ dọa Diệp Dao sợ, nên đã cố gắng dùng cách nói uyển chuyển.

Hắn nhìn canh cá trong nồi sứ, trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Bình thường chỉ ngửi mùi thôi ta đã hết muốn ăn, nhưng hôm nay lúc ngửi thấy hương thơm phảng phất trong không khí, ta đã không kiềm chế được mà lần theo mùi hương tìm đến đây. Chén canh này đã cho ta thấy hy vọng có thể chữa khỏi bệnh. Mạn phép hỏi công chúa, canh cá từ đâu đến?”

Trong mắt chàng thiếu niên tràn đầy mong đợi cùng khẩn thiết, hắn không muốn chêt.

Diệp Dao chỉ chính mình: “Đây là ta làm, nếu ngươi muốn ăn có thể tới tìm ta.”

“Là bát công chúa làm?”

Không trách Vân Tranh giật mình, thật sự bát công chúa này thoạt nhìn chẳng khác hắn là bao. Dáng vẻ đều là đói khát không còn ra hình người, sao có thể tự mình nấu ăn được đây?

Diệp Dao chợt hiểu ra, nàng chột dạ nói: “Là ta, chỉ là trong cấm cung không có gì ăn, nên ta mới đói thành cái dạng này, con cá này..... Ta vất vả lắm mới bắt được, nếu ngươi ăn hết ta chỉ có thể nhịn đói.”

“Hôm nay thì bỏ đi, là ta chủ động mời ngươi. Nhưng lần sau ngươi mà đến thì tự mang nguyên liệu nấu ăn. À, nhớ mang hai phần.”

Diệp Dao giơ hai ngón tay gầy nhẳng lên, nàng khẽ cắn môi, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Tuy lúc giúp Vân Tranh nàng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nàng cũng muốn ăn cơm mà! Đối với một thế tử như hắn, một chút đồ ăn hẳn là không pha chuyện gì to tát đâu…… nhỉ?

Diệp Dao nhìn bộ quần áo khảm đá quý trên người Vân Tranh, trong lòng có chút hâm mộ, chúng đẹp quá!

Kể cả ở Tu chân giới nàng cũng chưa từng được mặc bộ y phục nào đẹp như vậy. Đa số người tu thực đều mặc mấy bộ y phục màu sắc xám xịt để thuận tiện cho việc nấu nướng.

Thấy Vân Tranh không lên tiếng, Diệp Dao vội nói: “Ta sẽ làm rất nhiều món ngon, ngoại trừ canh cá, còn có cá hấp tàu xì, canh cá nấu chua, cá phi lê chiên giòn, cá sốt chua cay, canh cá đậu hũ.”

“Ngươi là người đầu tiên ăn đồ ta nấu. Như vậy đi, ngươi muốn ăn cái gì, cứ mang nguyên liệu tới đây, sau đó nói cho ta, ta sẽ nấu cho ngươi ăn. Người khác không có cái đãi ngộ này đâu đó.”

Tuy rằng bây giờ cũng chẳng có người nào khác cả.

Hắn còn chưa kịp đáp lại, tiểu công chúa đã không chờ nổi gấp gáp hứa hẹn, Vân Tranh thấy vậy mỉm cười, nhanh chóng đáp: “Đa tạ công chúa, lần sau Vân Tranh tới nhất định sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhiều một chút, công chúa nấu cái gì ta ăn cái đó."

Diệp Dao gật gật đầu, cái này còn tạm được.