Chương 57
Thượng Quan Ám Ảnh lẳng lặng đứng thẳng, đã trúng một công kích của cô. Nhưng mà Miên Miên lại trợn tròn mắt —— “Vì sao phải chết như vậy!”
Đúng, anh đúng là đã bị thương tổn trình độ nhất định, nhưng mà vì sao cô cũng lại bị công kích chứ! Anh rõ ràng ngay cả đầu ngón tay cũng không động, cô lại gắng gượng đánh ra một cỗ phản lực mãnh liệt, làm cho cô lùi lại liên tục mấy bước, lượng máu nhất thời thiếu hơn phân nửa.
Miên Miên kinh hồn khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, ta đã quên mình mặc ‘Tinh vân khải giáp’” Cho nên bắn ngược lại khiến cô thương tổn 20%.
Cái gì mà quên, anh ta căn bản chính là cố ý! Miên Miên hung ác trừng mắt nhìn anh, quả thực không thể tin loại vô liêm sỉ như anh.
“Được rồi, ta bây giờ cởi ra. Còn muốn làm lại một lần không?” Anh dừng một chút, con ngươi lưu chuyển, lại bổ sung thêm một câu, “Nương tử?”
Một tiếng đơn giản “Nương tử” ngả ngớn làm cho Nguyễn đại tiểu thư càng thêm xấu hổ sầu não, đây giống như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình và ngây thơ bướng bỉnh. Trong phút chốc đó cô đã hiểu được, dùng thủ đoạn đùa giỡn người đàn ông trước mắt này, cô còn quá non.
Cô oán hận trả lời: “Không cần, muội đại khái biết uy lực của nó” Cô mới không cần lại tự rước lấy nhục. Cắn môi, vẫn không cam lòng, “Huynh thật đúng là ra tay hào phóng, đây chính là vũ khí đẳng cấp cao” Trách không được nợ phong lưu nhiều như vậy.
Thượng Quan Ám Ảnh chăm chú nhìn cô, trầm mặc một lát, nói: “Thứ mình không cần, ta sẽ không keo kiệt cho tặng người ta”
Nghe thấy anh nói như vậy, Miên Miên không cần nghĩ ngợi liền thốt ra: “Băng tinh tuyết ngưng thú của Phong Vũ Tử Yên, cũng là thứ mà huynh không cần sao?”
Sau khi hùng dũng nói, giữa hai người lại tràn ra một trận trầm mặc. Dưới ánh trăng như nước trong màn đêm, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào vách núi, cũng chiếu vào thân ảnh một cao một thấp. Ánh trăng theo chân bọn họ cùng trầm tĩnh.
Vừa nói ra khỏi miệng Miên Miên liền hối hận, cô nói gì vậy chứ, nghe qua rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Quả nhiên, hai mắt anh chuyển sang nhu hòa, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong gió: “Ghen tị?” Giọng điệu đó thật giống như đang trấn an một con mèo nhỏ cáu kỉnh.
Miên Miên nghe vậy giống như có ác hàn, lập tức kịch liệt phản bác: “Mới không có! Huynh đừng nói bậy!” Cô rõ ràng là lòng đầy căm phẫn đang chất vấn anh có đắc tội với ai hay không, một chút cũng không liên quan gì đến tư tình nhi nữ. Đều do cô cả đêm đều suy nghĩ chuyện của Phong Vũ Tử Yên, Miên Miên có chút ảo não.
Anh không dây dưa vào vấn đề này nữa, chỉ nói: “Đợi chút, nàng đi Tiên phủ trước chờ ta”
Cô giật mình, phản xạ có điều kiện hỏi: “Huynh thì sao?”
Hắc Y Kiếm Sĩ ngược một vòng ánh trăng, một ý cười âm ngoan ngưng ở bên miệng, thật lâu không nói lời nào.
~~***~~
Ngày hôm sau đi làm, sau khi Miên Miên thả túi xách xuống thì liền lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Niểu mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng túm lấy cô, vừa chuốt lông mi dài vừa hỏi: “Cậu đi đâu?”
Hửm? Đối mặt với sự quan tâm bất ngờ, Miên Miên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tớ đi tìm đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật một chút” Điều tra một chút về chuyện topic kia.
Tiểu Niểu liếc liếc mắt nhìn máy tính cô một cái, ánh mắt vẫn đang trừng lớn: “Cậu sao sao không tiện thể chuyển máy tính qua sang luôn?”
“Chuyển máy tính qua?” Gặp nhân viên bộ phận kỹ thuật còn có quy củ này? Là cống phẩm sao? 囧
Nữ vương bát quái Tiểu Niểu kỳ quái nhìn cô, nói ra một tin tức long trời lở đất: “Cậu đừng nói cho tớ biết, cậu còn không biết cậu bị điều tổ nhé”
Điều tổ……
Hửm? Điều tổ.
“—— Cái gì!” Một tiếng thét chói tai của phụ nữ chợt vang lên ở văn phòng im lặng, thành công đưa tới vô số cái liếc nhìn.
Năm phút đồng hồ sau, cửa phòng giám đốc kỹ thuật bị “Rầm” một tiếng mở ra, người tới hùng hổ, bộ mặt dữ tợn.