Sau Khi Vấy Bẩn Nam Thần Cùng Bàn

Chương 8.2: Đừng sợ

"A ~~ a a ~~ ôi ưʍ..." Bị Kỳ Tấn nắm lấy hai điểm mẫn cảm nhất, cả người Sơ Nhiễm mềm yếu, khóc cầu đối phương buông một tay mình ra, sau khi được đồng ý, cô mở năm ngón tay, cắm sâu vào mái tóc thiếu niên, giữ lấy cậu càng chặt hơn.

"Á... Ưʍ... ra, ra rồi..." Sơ Nhiễm nhanh chóng nghênh đón cao trào trong kɧoáı ©ảʍ liên miên, khe bướm co rút run rẩy, phun ra mấy dòng dâʍ ɖị©ɧ ra ngoài.

Bàn tay vô lực thả lỏng, qυầи ɭóŧ đẫm nước rơi xuống đất, hai mắt cô đờ đẫn nhìn thiếu niên ngẩng đầu lên từ trước ngực mình, đối lập bản thân cô áo rách quần manh, cậu cũng có thể gọi là ăn mặc chỉnh tề.

Kỳ Tấn cởi khóa quần trường học với vẻ mặt không chút biểu cảm, thả con thú bị giam cầm đã lâu ra.

Mắt thấy qυყ đầυ màu tím to lớn tròn trịa, vờn đầy gân xanh, chống lên khe bướm ẩm ướt chặt khít của bản thân, trông còn lớn hơn dươиɠ ѵậŧ cô nhìn thấy trong phim người lớn, Sơ Nhiễm bỗng khϊếp sợ, cô ngẩng đầu từ trên bàn học, nhẹ nắm cánh tay Kỳ Tấn, khẩn cầu với hai mắt đẫm lệ mịt mù: "Kỳ Tấn, chim cậu thật lớn, cứ như vậy cắm vào... Tôi sẽ đau chết... Hơn nữa không có áo mưa, tôi sợ mang thai..."

Kỳ Tấn nhìn vào bướm non mấp máy khép mở, liên tục chảy nước, bàn tay siết lấy mông mềm của thiếu nữ: "Cậu không muốn sao?"

Tiếng nói của cậu trầm thấp mất tiếng, mang theo ý dụ dỗ đậm đặc, còn dùng qυყ đầυ gạt mở cánh hoa, nhẹ nhàng va chạm, bé con vong ân phụ nghĩa này, sau khi cao trào đã định vứt bỏ mình đây.

"Ôi... Tôi có thể, có thể giúp cậu hút ra..." Sơ Nhiễm chỉ chỉ miệng mình, yếu ớt đề nghị, chợt thấy thiếu niên nhăn hai hàng lông mày lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ với vẻ cảnh giác.

"Làm sao vậy?" Cô hỏi bằng giọng ngờ vực.

"Có người đến." Kỳ Tấn thấp giọng mở miệng, kéo thiếu nữ khỏi chiếc bàn.

Sơ Nhiễm vểnh tai, quả nhiên nghe được trong hành lang vang lên một hồi huýt sáo, hẳn là bảo vệ tuần đêm.

"Vậy... Vậy làm sao bây giờ..." Cô kinh hoảng nhảy rơi xuống đất, muốn đi nhặt qυầи ɭóŧ cùng áo ngực trên mặt đất, rồi hai chân lại như nhũn ra bởi dư vị cao trào, chật vật té ngã.

"Đừng sợ." Kỳ Tấn nhanh chóng nâng Sơ Nhiễm dậy, giúp cô cài áo ngực, mặc áo đồng phục trắng lên.

Bảo vệ tuần tra thấy có phòng học trên tầng hai còn sáng đèn, bèn đi vào phòng, thấy trong phòng học trống trải chỉ có một nam sinh đeo mắt kính đang cúi đầu viết chữ.

"Cháu này, năm nay lớp 11 rồi nhỉ, muộn như vậy vẫn còn học tập ở trường học à? Không tệ không tệ..." Chú bảo về trung niên hói đầu liên tục cảm thán, buông đèn pin, lau qua mồ hôi trên mặt, tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện.

"Ối giời, thời tiết thật đúng là nóng không thể tưởng tượng nổi, cháu còn có thể kiên trì học tập, đứa con không biết phấn đấu nhà chú mà cũng giống như cháu vậy thì tốt rồi, cháu định lúc nào thì về?"

"Cảm ơn chú quan tâm, chờ cháu chép xong bài sẽ đi." Kỳ Tấn nâng kính mắt, miễn cưỡng ngước mắt, ngữ điệu vững vàng, hô hấp trầm tĩnh, dù là ai cũng đoán không ra dươиɠ ѵậŧ ở dưới người cậu còn đang nhếch cao, lại còn có một thiếu nữ núp ở giữa hai chân, sắc mặt ửng hồng, cẩn thận từng li từng tí.

Chú bảo vệ này sao còn chưa đi! ? Sơ Nhiễm quỳ trên mặt đất đến thở cũng không dám thở mạnh, yên tĩnh nghe Kỳ Tấn cùng chú bảo vệ trò chuyện phiếm, ánh mắt không tự giác liếc về phía bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thiếu niên, vật dữ tợn cao ngất đó gần trong gang tấc, phía trên ánh nước lấp lánh, lại dính đầy mật nước bản thân cô phun ra lúc cao trào...

Đồ vật to dài như vậy, chỉ sợ miệng của mình không nuốt nổi, còn phải cộng thêm hai cánh tay, Sơ Nhiễm cắn môi nín thở, sinh ra một loại du͙© vọиɠ duỗi lưỡi liếʍ láp.