Sau Khi Vấy Bẩn Nam Thần Cùng Bàn

Chương 1.1: Thiếu niên như lang sói

Cảnh đêm mê ly, trăng lạnh ố vàng, không có đến một ngôi sao, phía trước ngõ tối nhỏ bé chật hẹp, ánh đèn nê ông lập lòe mờ ảo.

Quán đồ nướng được dựng ở đối diện cống thoát nước, thỉnh thoảng có những cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm quyến rũ đi ngang qua, hai ba công nhân ngồi trước chiếc bàn nhựa, uống thứ bia rẻ tiền, ăn thịt xiên đầy mỡ, tăm tia mấy cô gái eo nhỏ chân trắng, bọn họ hơi lộ ra răng vàng, ánh mắt tham lam, trong không khí tràn ngập mùi vị của khói dầu và du͙© vọиɠ.

Một gã đàn ông thân hình gầy rộc vội vàng bước về phía trước, khuôn mặt cực kỳ bình thường, thậm chí trông khá là hèn mọn bỉ ổi, cúi đầu liếc nhìn thiếu nữ ý thức mơ màng trong ngực, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô gái khẽ hé, bầu vυ' căng phồng trước ngực liên tục phập phồng, hơi thở của gã lập tức trở nên đυ.c ngầu hỗn loạn.

"Đồ lẳиɠ ɭơ..." Thầm mắng chửi một tiếng, dươиɠ ѵậŧ dưới đũng quần nhô lên cao, hận không thể lột sạch cắm vào cô trên đường đi.

"Á... thật là chóng mặt, ông thả tôi ra..." Thiếu nữ ngửi thấy được mùi vị khác thường trên người gã đàn ông, cô nhíu chặt hai hàng lông mày, khẽ giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích ——" Gã đàn ông bưng chặt miệng thiếu nữ, liếc nhìn chung quanh với vẻ có tật giật mình, thấy quán đồ nướng trong ngõ hẻm nhiều người, mắt gã láo liên, quyết định đi đường vòng, ôm cô đi vào làn đường phòng cháy** không có ánh đèn, ít ai lui tới.

**Mặc Mặc: Làn đường phòng cháy là con đường ngăn cách các khu vực dân cư, nhà ở có tác dụng như một rào cản để làm chậm hoặc ngăn chặn quá trình lây lan hỏa hoạn.

Các tòa nhà rắc rối phức tạp, ngoằn ngoèo như mê cung, không may mắn chính là, hai bên những tòa nhà cũ kỹ không có bất kỳ hộ gia đình nào bật đèn, đưa tay ra không thấy được năm ngón, gã ôm thiếu nữ, nhiều lần suýt đạp vào mương nước, không thể không nghiêm túc sờ soạng tìm đường, tạm thời xóa bỏ ý tưởng chấm mυ'ŧ trong đầu, bướn non nhỏ xinh đẹp như vậy, không tìm một nơi có ánh đèn, vừa làm vừa sờ thì thật sự là lỗ nặng.

Đi qua con đường tắt quanh co khúc khuỷu, rốt cuộc cũng đi vào lối rẽ cửa sau của căn nhà trọ cũ kỹ, một chiếc bảng hiệu đặt trên mặt đất viết bốn chữ "Nhà trọ tình nhân", mấy cái bαo ©αo sυ đã dùng còn hơi ươn ướt nằm bừa bãi trên nền đất.

Gã đàn ông móc chìa khoá ra từ trong túi quần, cười đắc chí, vội vã ôm thiếu nữ lên lầu, sau khi vào nhà thì khóa trái cửa, ném cô lên trên giường, bật tất cả đèn trong phòng lên, tựa vào kệ tủ TV, mê đắm ngắm nghía.

"Ưm…thật là khó chịu..." Thiếu nữ nhíu chặt hai hàng lông mày, nước mắt vương bờ mi, chậm chạp trở mình trên giường, đầu cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng muốt, mặc một chiếc váy nhung ngắn màu đen trễ ngực, bầu vυ' bị cánh tay đè ép, lộ ra rãnh sâu, đầu gối tinh xảo gập lại, làn váy bị vén lên bởi động tác giãy dụa, lộ ra một góc qυầи ɭóŧ mỏng manh, âʍ ɦộ hơi hơi đội lên, bộ dáng yếu đuối lại bất lực.

Gã đàn ông nhe răng cười, cho dù có đề phòng gã thì sao chứ, còn không phải vừa quay đầu đã bị chuốc thuốc đổ gục, trở thành món đồ chơi trong tay gã.

Đây là mặt hàng thượng hạng gã mang về từ trong quán rượu đêm nay, cô gái nhỏ có tướng mạo cực đẹp, ngực lớn eo thon, thanh âm non mềm, đi lại trên đường, bờ mông núng nính vểnh lên, có vẻ là một chú chim non, nghe nói còn là một học sinh cấp 3, tuổi còn nhỏ đã có dáng dấp như vậy rồi, trời sinh dâʍ đãиɠ thu hút đàn ông, đợi tí gã sẽ phá trinh cho cô ả, nói không chừng còn có thể gieo giống luôn ấy chứ.

Nghĩ đến chút nữa là có thể chọc vào trong bướm mềm, mặt gã đàn ông lộ vẻ hưng phấn, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ vớ giày, áo thun, tháo dây lưng, thả dươиɠ ѵậŧ màu tím xanh đậm mùi mồ hôi ra, tiến lên cởϊ qυầи áo của thiếu nữ.

Phải cởi chiếc váy này như thế nào, khóa kéo ở đâu? Gã lật qua lật lại thân thể của cô, mang tới vài tiếng rêи ɾỉ.

Vào thời khắc này, cửa phòng bị gõ vang, cắt ngang tiết mục cuối cùng của gã đàn ông, gã tức giận trong lòng, đá văng quần áo dưới lòng bàn chân, rống to về phía cửa: "Đứa nào mẹ nó đêm hôm khuya khoắt rồi còn đập cửa? Thằng chó, say rượu thì cút ngay sang một bên đi đái đi—— ông đây không đếm xỉa tới mày!"

Ngoài cửa không có người đáp lại, sau một lát yên lặng, là thanh âm đập cửa càng mạnh hơn, như cuồng phong mưa rào.

"Con mẹ nó mày điếc hả? Đồ chó hoang, đây là phòng của ông!"

"Thùm —— thùm thùm ——"Chiếc ván cửa rẻ tiền liên tục lắc lư, phát ra thanh âm rất lớn, dường như một giây sau sẽ bị đạp nát.

Còn tiếp tục như vậy nữa cửa phòng hẳn sẽ không còn nguyên vẹn, sắc mặt người đàn ông xanh mét, không kiên nhẫn "Hừ ——" một tiếng, chỉ cho là thằng nào say rượu làm loạn, gã miễn cưỡng mặc đồ lót, mở cửa phòng, phẫn nộ trừng mắt toan mắng mỏ người trước mặt, lại phát hiện người đến đứng ở trong bóng tối, vẻ mặt tràn đầy nham hiểm, mắt lộ hung ác, đang không nói tiếng nào, nhìn đăm đăm vào mình, lúc này gã mới bị dọa đến nói không ra lời.