“A?” Tiểu Mạn Đồng gãi đầu, “Có ư?” Sao cô bé không có một chút ấn tượng nào nhỉ.
“Còn nữa, vừa nãy muội khóc cái gì ấy, lập tức ném tiểu biểu muội ra ngoài, may mắn dượng đỡ được, chúng ta sắp bị hù chết rồi biết không?”
Biết mình thiếu chút nữa làm muội muội ngã chết, Tiểu Mạn Đồng thật sự sợ, “Oa” một tiếng khóc lên, “Muội không biết, muội không ném muội muội…”
“Được rồi, Nhạc Bảo nhà chúng ta cũng không có việc gì, đệ đệ, đệ mau an ủi Mạn Đồng tí đi, đứa nhỏ này khóc thương tâm làm sao.”
Nghe xong lời này của tức phụ, vốn dĩ Tiêu Hổ Sơn đang tức giận vì suýt chút nữa con gái bị quăng ngã lại càng tức hơn, ôm hài tử liền đứng dậy đi xa.
Thấy một màn này, tiểu đại nhân Tiêu Nhạc Huyền thở dài, “Giáo dục trọng nam khinh nữ thật đáng sợ.” Nương này của nàng gả cho cha, nhìn như thoát khỏi Lý lão thái và Lý gia, thật ra hoàn toàn không phải.
Chỉ sợ tiềm thức của nương nàng cũng sợ quay về Lý gia, nếu không kết hôn với Tiếu lão cha mười năm, chẳng nghe nói qua lại thân thiết với Lý gia, có lẽ cũng là một loại trốn tránh?
“Cúc cu cúc cu, Nhạc Bảo đang nói gì thế?” Tiếu Hổ Sơn sợ con gái bị hoảng sợ, bắt đầu trêu con.
Tiêu Nhạc Huyền cũng da mặt dày, lập tức tiến vào trạng thái con gái trẻ con, nên chơi thì chơi nên vui thì vui, hoàn toàn không có vẻ không thích ứng thân phận trẻ con gì đó.
Hai cha con vui vẻ, trở về phòng ăn cơm, thấy một bàn món ăn từ thịt thú hoang dã, ăn đến bụng tròn vo, cũng vui vẻ.
Chỉ là từ lúc ăn cơm đến khi khách nhân tan đi, cũng không nhìn thấy nương kia của nàng.
Ngược lại Tiêu Hổ Sơn lập tức có thể nghĩ đến chắc chắn là tức phụ đi tiễn nhị cữu tử rồi, thở dài một cái, dỗ con ngủ xong, hắn đi thu dọn cơm thừa canh cặn và bàn ghế sau bữa náo nhiệt.
---
Ban đêm, Tiêu Nhạc Huyền ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác phía dưới mông ướt đẫm.
A a a a!!!
Nàng… đái dầm???!!!
Đây thật đúng là lần đầu tiên trong đời, Tiêu Nhạc Huyền cảm giác cả người đều không tốt.
“Ha ha ha ha ha.”
Tiểu Bạch đã biết tình huống ở trong thần hồn của nàng. cười nghiêng cười ngả, vui vẻ vô cùng.
“Câm miệng!” Nàng dùng thần niệm quát.
“Chủ nhân… Ha ha… Chủ nhân cô yên tâm, ta sẽ không nói chuyện xấu hổ như vậy ra ngoài.”
Đáng ghét!
Càng không yên tâm hơn ấy. ~_~
“Ở chỗ ta… độ danh dự của ngươi, chính là một quả trứng (0)!”
“A, chủ nhân, người ta đã ở cùng cô hơn vạn năm, thế mà cô lại không tin người ta!”
Tiêu Nhạc Huyền không có tâm tình chơi đùa với nó, lúc này cũng hoàn toàn vứt bỏ cái gọi là mặt mũi, “Oa oa oa” khóc thét lên.
Lập tức nương Xuân Hoa dậy ngay, Tiêu Hổ Sơn hỏi: “Con gái làm sao vậy?”
Một bàn tay to sờ một lượt mông của nàng, Lý thị cười nhẹ, “Không có việc gì, chỉ là nướ© ŧıểυ, ta thay tã cho con gái đã.” Lăn lộn một trận, lại cho bú, lại ca hát, Tiêu Nhạc Huyền ăn uống no đủ thì lại buồn ngủ.
“Thân thể trẻ con đúng là mệt rã rời.”
“Phải đó, ngày nào chủ nhân cô cũng ngủ ngon cơ, sắp thành heo rồi, thời gian ở cùng với người ta thật là ít, muốn bồi thường, sau này muốn thật nhiều đồ ăn ngon…”