---
"Hổ Sơn, ta không bỏ được đứa bé này, cho dù là một đứa ngốc, cũng là con của chúng ta mà!" Trong đêm khuya, mọi âm thanh đều yên lặng, trong phòng của lão nhị Tiêu gia ở đầu dốc phía Đông truyền đến tiếng phụ nhân nghẹn ngào nói nhỏ, đần độn trôi qua một buổi chiều, nàng ấy đã chắc chắn, mình không thể mất đứa bé trong bụng được.
Nam nhân càng lí trí hơn nữ nhân, nhưng vẫn không có phản bác lời của thê tử mình, giọng nói của hắn có thêm mấy phần khàn khàn: "Xuân Hoa, nàng nghĩ kỹ chưa? Sinh ra rồi mặc kệ đứa bé có như thế nào, chúng ta đều không thể ghét bỏ đứa bé, phải bảo vệ đứa bé cả đời!" Hắn sợ sau này vợ có đứa con bình thường, sẽ ghét bỏ con gái trong bụng.
Đúng thế, hôm nay Trương đại phu đã lặng lẽ nói cho vợ chồng hắn biết trong bụng vợ là con gái, mà hắn thì không có thành kiến gì với con gái, rất thích một cô con gái mềm mại ngoan ngoãn.
Trương đại phu nói giới tính cho hắn biết, cũng là nhắc nhở nữ tử sống khó khăn trong thế đạo này, huống chi là người ngốc, nếu như không bảo vệ được, cũng không cần sinh ra.
Cho nên tâm trạng của hắn vô cùng nặng nề, dù vô cùng muốn giữ con gái lại, nhưng cũng không dám tùy tiện quyết định.
Hình như thê tử đã giúp hắn chọn rồi!
Chỉ là hắn vẫn muốn chắc chắn một chút!
"Hổ Sơn, ta muốn giữ con bé lại! Mặc kệ sau này lại sinh ra bao nhiêu đứa con bình thường, ta cũng sẽ không ghét bỏ con bé" Lý Xuân Hoa mỉm cười kiên định nói.
"Được!"
Tiêu Nhạc Huyền ở trong bụng nghe nói như vậy thì từ chối cho ý kiến, cũng không có vấn đề gì, trong vạn năm thời gian mà nàng tu luyện, đã đi qua quá nhiều nơi, biết cả đời người phàm ngắn ngủi lại nhiều thay đổi, cũng không ai có thể chắc chắn tương lai sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này nàng biết, mình tiến vào một bào thai được cha nương yêu thương.
Mặc kệ nàng đã từng cường đại như thế nào, hôm nay cũng chỉ là một bào thai nho nhỏ, vậy nên nàng liền an tâm làm một thai nhi là được.
Dù sao nhân quả đã kết xuống, nương của bào thai này, chính là nương đời này của nàng.
Nàng chỉ cần lớn lên thật tốt, cố gắng tu luyện lại trở về đỉnh cao là được.
"Tiểu Bạch, chủ nhân của ngươi là ta đây cần phải bồi bổ thân thể này thật tốt, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy!" Nàng dùng ý niệm nói với gậy nhóm lửa cũng bể nát bên trong thần hồn.
"Không không không, sao chủ nhân có thể như vậy? Dùng Tiểu Bạch xong thì ném, nói cho ngươi biết! Ngươi như vậy sẽ mất đi ta đó!”
Tiêu Nhạc Huyền không để ý Tiểu Bạch ồn ào, tiếp theo nàng hoàn toàn đắp chìm vào vui sướиɠ khi hấp thụ tiên thiên khí, mà quả nhiên tiên thiên khí cũng lợi hại, bồi bổ cho thần hồn của nàng trở nên ít đau hơn một chút.
Cố gắng của Tiêu Nhạc Huyền không uổng phí, mặc dù nàng còn không biết bây giờ mình là linh căn gì, nhưng có thể chủ động hấp thụ tiên thiên khí, để cho thương tích của bào thai này khôi phục, loại bỏ tạp chế từng lần một, thân thể của bào thai này cũng trở nên dần thông suốt như lưu ly, Tiêu Nhạc Huyền có cảm giác, có tiên thiên khí sửa đổi, tư chất của mình còn tốt hơn cả đời trước.