An An Của Anh

Chương 4: Người thứ ba là ai? Là em hay cô ấy?

Bỗng một ngày nọ Thi Ý lại hẹn gặp Hạ An ra nói chuyện. Lúc đầu cô có chút chần chừ, nhưng sau đó vẫn đồng ý gặp.

Tại quán Trà Đông Anh

Lúc Hạ An đến thì Thi Ý đã có mặt sẵn, vừa thấy cô, chị ấy vẫn như thường ngày, vui vả cười tươi chào đón.

Đợi Hạ An ngồi xuống, Thi Ý còn chu đáo gọi sẵn nước cho cô.

Sau khi đợi nhân viên đưa ra ly cam vắt, chị ấy mới bắt đầu lên tiếng.

Thi Ý thấy cô vẫn không đυ.ng vào đồ uống thì ngại ngùng lên tiếng.

- Sao em không uống, chị tưởng em thích cam vắt nên mới gọi sẵn. Tại vì mỗi lần đi chơi đều thấy em uống cam vắt.

Hạ An nghe Thi Ý nói thế thì đột nhiên cười mỉa, cô không thích cam vắt, thậm chí là ghét nó. Mỗi lần đi chơi cùng cô đều uống cam vắt là vì ly nước đó đều do Hoàng Thiên gọi sẵn.

Khi ấy cô còn ngây thơ cho rằng anh quan tâm cô, chỉ là ngại không hỏi cô thích gì mà thôi. Phải nói Hạ An quá mức ngu ngốc, đến nỗi vì yêu mà tự lừa dối chính mình.

Nhìn lại ly nước trà dâu của Thi Ý xem, chắc chắn đó là đồ uống chị ấy yêu thích và Hoàng Thiên rất biết quan tâm. Bởi vì mỗi lần đi chơi, đồ uống của Thi Ý đều do Hoàng Thiên gọi, lúc nào cũng là trà dâu. Còn của cô chỉ là thứ đính kèm, thấy thuận mắt nên chọn đại.

Bỗng dưng cảm thấy thông não rồi, dù cho cô có hơn Thi Ý bao nhiêu điều, chỉ duy nhất một điều cô thất bại thảm hại trước chị ấy. Chính là mãi vẫn không có được sự quan tâm, chăm sóc, đặc biệt là tình yêu của Hoàng Thiên.

Nhưng Hạ An có chút không cam lòng, rõ ràng cô thật sự đã rất cố gắng, không lẽ anh thật sự không có chút tình cảm nào với cô.

Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên bị giọng nói của Thi Ý cắt ngang, khiến cô bừng tỉnh.

- Hay để chị kêu phục vụ đổi món khác cho em được không?

Có lẽ thấy cô im lặng quá lâu, nên Thi Ý mới lên tiếng giải vây, cũng cảm thấy áy náy khi tự ý gọi món trước. Thi Ý luôn chu đáo, biết điều như thế, bảo sao ai cũng thích chị ấy?

Hạ An cảm thấy cũng không thể vì một ly nước mà làm Thi Ý khó xử, liền lên tiếng đáp.

- Không cần đâu, em uống trà đá là được.

Thi Ý lóe lên một tia ngạc nhiên, không nghĩ Hạ An vẫn sẽ từ chối cam vắt. Cô không cần phải gắng gượng uống thứ mình không thích nữa, có những thứ không phải cố gắng thay đổi thì sẽ nhận kết quả bản thân mong muốn.

Thi Ý cũng không nghĩ nhiều nữa, bỏ qua chuyện này, liền vào vấn đề chính.

- Em và Thiên đang cãi nhau sao?

Hạ An nghe vậy thì bình thản trả lời.

- Dạ, không có.

Nhận được đáp án, nhưng dường như Thi Ý không mấy để tâm, chị ấy vẫn cho suy nghĩ kia của mình là đúng và bắt đầu như người thiên sứ hòa bình, lên tiếng khuyên nhủ.

- Em đừng giận nó. Hôm trước nếu không phải tại chị bị té, thì Hoàng Thiên chắc chắn sẽ không để em một mình đợi ở quán nước.

- Em đừng hiểu lầm, vốn dĩ chị và Thiên quen nhau từ nhỏ nên có chút thân thiết, biết chị bị thương, em ấy vì quá lo lắng nên nằng nặc đòi ở lại coi chị.

Đột nhiên cảm thấy lời nói của Thi Ý đậm mùi trà, mặc dù đồ uống của chị ta là trà dâu nhưng sao lời nói ra lại có mùi trà xanh thế này.

Hạ An mặc dù khó chịu nhưng vẫn cố gắng kìm nén, bình tĩnh lên tiếng.

- Vậy lúc em gọi điện, anh ấy đã đi đâu, sao đợi mãi cũng không gọi lại cho em. Không phải chị không nói lại đấy chứ?

Câu cuối cô có tình nhấn mạnh, Thi Ý chột dạ vội vàng đáp.

- Không có, khi Hoàng Thiên trở lại chị liền nói cho em ấy biết, chỉ là...chỉ là...

Thấy Thi Ý ấp a ấp úng, Hạ An nhíu mày lên tiếng.

- Chỉ là cái gì?

Thi Ý ngập ngừng một lát rồi nói.

- Chỉ là lúc đó điện thoại hết pin, em ấy nói. "Cô ấy chắc cũng chỉ gọi điện hỏi thăm, không có chuyện gì quan trọng đâu, không thấy em gọi lại thì cô ấy sẽ đi ngủ thôi, cùng lắm có giận thì mai em gọi điện là được."

Có cần thuật lại nguyên văn thế không, tuy Hạ An không mấy tin tưởng vào lời của Thi Ý, thế nhưng trong lòng không tránh khỏi dâng lên chút chua xót.

Thấy Hạ An không nói gì, Thi Ý liền dè chừng, sau đó nói thêm giải thích.

- Thiên vốn dĩ tính cách lạnh lùng, đây là lần đầu tiên chị thấy nó quen bạn gái, có lẽ vẫn chưa biết cách quan tâm bạn gái, có gì thì hai đứa nên nói chuyện rõ ràng thì hơn.

Nghe chị ấy nói đều rất bình thường, chỉ là một lời khuyên nhưng không biết vì sao cô lại rất khó chịu, thậm chí là cảm thấy mấy lời đó của Thi Ý là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình. Cô không nhịn được lớn tiếng nói.

- Chị không cần phải ở đây thể hiện rằng mình rất hiểu Hoàng Thiên. Tôi và cậu ấy trở nên như bây giờ cũng là vì chị.

- Tôi cũng rất muốn hỏi là chị và cậu ấy rốt cuộc là mối quan hệ gì? Là bạn bè hay là người yêu không chính thức?

Hạ An vốn dĩ không định nói ra mấy lời đó, nhưng cô đã chịu hết nổi chuyện này rồi. Thi Ý nghe vậy thì bất ngờ cùng khó xử liền giải thích.

- Em đừng hiểu lầm. Chị và Thiên chỉ là bạn bè thôi.

Bạn bè, hai chữ này đối với hai người này vô cùng không thích hơp cơn nóng giận trong người cô càng tăng lên, suy nghĩ gì liền nói nấy.

- Chị có thấy người bạn nào mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp, rồi đi hẹn hò cũng dắt theo không. Tôi chẳng biết chẳng và cậu ấy đã làm tới đâu. Nhưng chị biết không, tôi thật sự sắp chịu không nổi rồi, nhìn bạn trai mình quan tâm chăm sóc người con gái khác, ngay cả cuộc hẹn với tôi, anh ta cũng quên. Rõ ràng kể từ khi chị xuất hiện Hoàng Thiên mới trở nên như thế.

Lúc này Thi Ý đã rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.

- Thế bây giờ chị phải làm sao?

Hạ An đang trong cơn tức giận liền nói.

- Chị tránh xa tôi và cậu ấy ra, tốt nhất là biến mất.

Nói rồi cô tức giận rời đi.

...

Vài ngày sau, Hà Nhi gọi điện tới nói với cô Thi Ý mất tích. Hạ An có hơi lo lắng cho chị ta liền chạy đến giúp đỡ tìm kiếm, cô vừa đến thì Hoàng Thiên đã hỏi cô như hỏi cung.

- Hôm đó cậu đã nói gì với chị ấy hả?

Anh nói mà như hét vào mặt cô, khiến Hạ An có chút sợ hãi. Tự nhiên hỏi cô câu đó, cô biết nên đáp thế nào, nhưng cuối cùng cô vẫn trả lời.

- Thì nói những thứ nên nói thôi.

Sau hôm gặp mặt với cô, chị ấy đã nhắn tin xin lỗi Hoàng Thiên về chuyện của cô và anh sau đó mất tích. Anh biết chuyện này liên quan tới cô nên mới hỏi như thế.

Câu trả lời của cô càng khiến anh tức giận hơn, Hoàng Thiên lại gầm lên lần nữa.

- Rốt cuộc cậu đã nói những gì mà khiến chị ấy kích động bỏ đi như thế. Trả lời cho đàng hoàng.

Hoàng Thiên vừa hỏi vừa cảnh cáo Hạ An, ban đầu cô có chút sợ, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại, cô chẳng làm gì sai cả, có gì phải sợ tên này.

Nhưng suy nghĩ lại lời nói lúc đó của mình có hơi quá đáng, nhưng không đến nỗi khiến chị ta mất tích chứ.

- Tôi...tôi chỉ là kêu chị ta tránh xa tôi và cậu ra thôi, tốt nhất là biến mất.

Hoàng Thiên nghe vậy thì tức giận vô cùng quát cô.

- Cậu bị điên rồi đúng không? Sao lại nói ra mấy lời độc ác đó.

Đột nhiên bị chửi là điên, rồi còn nói cô độc ác,

- Tại sao tôi lại không được nói như thế chứ?.

Tuy mấy lời kia có chút không đúng, nhưng đâu đến mức độc ác, cô cũng đâu có rủa chị ta, nói chị ta biến mất khỏi mối quan hệ này chứ có kêu chị ta đi chết đâu. Khoan, không lẽ chị ta hiểu sai ý cô nên đi làm cái gì bậy bạ rồi đấy chứ.

Trong lòng Hạ An đột nhiên dâng lên nỗi sợ, đúng lúc này Hoàng Thiên lại lên tiếng.

- Chị ấy đang bị trầm cảm, cậu còn nói thế. Sao cậu lại có thể ích kỉ nói ra những lời ác độc như thế.

Hoàng thiên tức giận gằn lên từng chữ.

Nếu như không có Minh Thành cản lại, thì anh thực sự sẽ đánh cô. Hạ An nghe anh nói Thi Ý bị trầm cảm thì vô cùng bất ngờ, nếu vậy lỡ chị ấy vì lời cô nói mà làm chuyện gì dại dột thì sao, cô cũng không có cố ý làm vậy, có phải như lời anh nói, cô rất ác độc không?

Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô thấy anh mất bình tĩnh như thế, hình như còn là đang khóc là vì chị ấy sao.

Lúc này trái tim cô không kìm được mà vô cùng đau nhói, nỗi chua chua xót cứ thế dâng lên trong lòng.