So với sinh mệnh còn sống, khối thịt lạnh băng tựa như nặng hơn một chút, khi Nguyên Khúc Sinh tiếp nhận Harpy, đôi tay không kịp phòng ngừa thì đã bị hạ xuống hai tấc.
Mưa hừng đông đã tạnh, Giang Nhược Ly mệt nhọc ngủ ở ký túc xá của công ty thật sâu, một lát sau, người Nguyên gia tới cửa, cung cấp một phần đãi ngộ tiền lương và công việc tốt hơn.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô phụ trách xử lý hai gian phòng này, thiếu gia hy vọng có thể bảo trì hình dạng cũ, các phòng trên lầu thì không nên tự tiện đi vào, cắt thời gian biểu một lát tôi gửi cô, cô ở phòng lầu một, ngày thường nghỉ ngơi có thể đi ra cửa nhiều một chút.”
Ấn tượng đầu tiên của Tôn mẹ đối với Giang tiểu thư mới tới cũng không tốt lắm, ngôn ngữ khi nói có vài phần cảnh cáo.
Nếu không phải thiếu gia nổi giận sẽ đuổi việc, thì làm sao đến lượt cái người không chuyên nghiệp này vào nhà. Tôn mẹ phụ trách việc sinh hoạt việc vặt căn biệt thự này, dạo gần đây Tôn mẹ có chút đau đầu đối với cử chỉ của tiểu chủ nhân.
Quản gia quý thúc có rất nhiều việc xử lý tài sản của gia tộc Nguyên gia, định kỳ quan tâm tình huống gần đây của thiếu gia, xem Nguyên Khúc Sinh có gϊếŧ người phóng hỏa hay không, nếu không thì không tính là khác người.
“Được, tôi đi thu thập hành lý.”
Giang Nhược Ly nhìn lướt qua Corgi trong phòng, từ màu lông và tư thái cố định thì xem ra là lột chế tiêu bản, cái Nguyên Khúc Sinh này thật đúng là ‘Nhớ tình bạn cũ’.
Mỗi ngày đúng giờ quét tước vệ sinh, phòng ngừa sủng vật của thiếu gia bị lạc hôi, còn muốn hạ thấp cảm giác tồn tại với Tôn mẹ, Giang Nhược Ly có chút ngấy.
Nguyên Khúc Sinh ngẫu nhiên sẽ đi vào phòng Harpy ngồi một chút mà thả lỏng, chỉ là những lần kia đều là buổi tối, hôm nay thứ bảy, khi hắn vào phòng mới phát hiện hầu gái phụ trách quét tước hơi quen mặt.
Đối với một tiểu thiếu gia bị chiều hư mà nói, khiến người khác đi cửa hàng thú cưng đào một người thuận mắt trở về đây công tác thì cũng không phải cái chuyện lớn gì, thậm chí Nguyên Khúc Sinh không có nhớ kỹ Giang Nhược Ly tên gì, chỉ bởi vì một chút quen này không thể không nhớ lại chuyện cũ.
“Cô có phải cảm thấy tôi có bệnh hay không?”
Ngữ khí của hắn hơi không tốt, tựa như giây tiếp theo sẽ phát ra tiếng cười lạnh, khiến người hoài nghi hắn là người trưởng thành khắc nghiệt.
Giang Nhược Ly nhìn thấy Nguyên Khúc Sinh hỏi, cô tiếp tục sửa sang lại món đồ chơi, nghe được âm thanh cũng không quay đầu lại, “Vì sao Nguyên thiếu gia lại hỏi như vậy?”