Tôi Chỉ Có Một Tinh Cầu Mà Thôi!

Chương 4

Điền Sơn Sơn nuốt nước bọt, không dám nhìn Đỗ Dật An nữa, đem ánh mắt đưa đến miếng thịt trắng mềm đang nướng trên lửa.

Đây là thịt của một con dị thú, được lấy ra từ nút không gian của anh. Nửa giờ trước, Đỗ Dật An mượn nút không gian, lát nữa quay lại thì thịt đã nướng xong.

Thịt tươi và mềm được cắt nhỏ, rắc các loại gia vị không rõ nguồn gốc và được nướng cho đến khi bốc khói cháy xèo xèo.

Vừa vào phòng phát sóng trực tiếp khán giả tràn đầy nghi hoặc:

“Không phải nói đến tinh cầu JM gϊếŧ dị thú sao? Tại sao lại là phát sóng trực tiếp đồ ăn? Ta xem nhầm kênh sao?”

“Thành thật mà nói, những người ngồi xổm từ hai giờ trước cũng bày tỏ vẻ hoang mang.”

“Ta có chút thiên vị? Không nghĩ tới Đại Sơn Sơn lông mày rậm mắt to, lại giấu giếm thịt dị thú tốt như vậy.”

Thịt của dị thú được lấy từ bộ phận cứng nhất, đây cũng là bộ phận duy nhất không độc hại trên cơ thể chúng, đồng thời cũng là bộ phận ngon nhất.

Interstellar có một công ty săn bắn dị thú, bán thịt của di thú và các vật liệu khác của dị thú, bất kể như thế nào, chúng đều đắt, và những người bình thường căn bản không mua được. Nhưng đồng dạng, bất luận là công ty nào, bọn họ đi săn thú thời điểm đều mang theo rất nhiều trang bị, một đội phá bỏ lớp giáp da cứng rắn của dị thú cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Điền Sơn Sơn khó khăn rời mắt khỏi miếng thịt nướng, và lén liếc nhìn thiếu niên có vẻ ngoài vô hại. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ không biết rằng anh ta sẽ không mang theo những thứ này, nhưng chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, Đỗ Dật An đã lấy thịt tươi từ bộ phận khó khăn nhất của dị thú.

Thật sự quá không hợp lý, chắc chắn sẽ không ai tin lời của Điền Sơn Sơn!

Miếng thịt rất mềm, khi được lật và nướng thêm vài phút nữa thì nó bị cắt làm đôi.

Điền Sơn Sơn nhìn miếng thịt nướng được đưa cho mình, sau khi xác định Đỗ Dật An muốn đưa cho mình, anh ta nhanh chóng dùng hai tay nhận lấy và liên tục cảm ơn.

Khi cắn miếng đầu tiên, Điền Sơn Sơn suýt nữa bật khóc, một mặt thịt thực sự rất ngon, mặt khác cảm xúc trì hoãn của anh cuối cùng cũng qua, anh không thể nhịn được nữa, hôm nay suýt chút nữa thì đã chết .

Nhưng ngay sau đó, anh đã được chữa khỏi nhờ thịt nướng.

Nó nóng hầm hập, thịt chất nổ đủ, vừa no bụng vừa mang theo nhiệt độ, cảm giác này không thể so sánh với dung dịch dinh dưỡng lạnh nhạt vô vị.

Huống chi, đối với loại thịt dị thú này, chỉ cần ăn một miếng là phải bỏ ra 10.000 tinh tệ, nhưng Đỗ Dật An lại cho hắn một miếng khoảng một cân, một bữa này hắn trực tiếp ăn mấy trăm vạn tinh tệ. !

Bỏ qua chuyện tiền nông, bản thân món thịt nướng đã là món ngon nhất mà Điền Sơn Sơn từng được ăn. Chất lượng của thịt thì tuyệt vời, và sau khi thêm với các loại gia vị thì hương vị càng thêm khó tả.

Đỗ Dật An nếm thử một miếng: “Ừm, có chút giống thịt cua, lại có chút già.”

Bộ dáng đánh giá thẳng thắn khiến cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy muốn đánh người. Ngươi đừng có mà lảm nhảm khi ăn được không? Có bản lĩnh thì đừng ăn, để bọn họ ăn!

Điền Sơn Sơn không thể không nói: “Thịt này rất mềm a...” Anh nói xong, sau đó cắn một miếng.

Bề ngoài chín vàng nhưng bên trong tươi mềm, thậm chí còn chảy nước.

! ! ! Điều này có thể chịu đựng được ư? Người xem thích đồ ăn ngon lập tức nổ tung, quà tặng không ngừng xoát trên màng hình hy vọng sẽ có bốc thăm trúng thưởng đồ ăn. Những người không quan tâm đến thức ăn thì tâm tình phức tạp, tưởng sẽ để tang cho mỏ neo, ai ngờ mỏ neo giờ phút này lại may mắn được ăn thịt vui vẻ như vậy.

Mặc dù có mạng nhưng không đặc biệt ổn định, Điền Sơn Sơn không nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên hiện tại anh không có thời gian để quan tâm.

Đỗ Dật An nhìn anh như vậy, trong lòng có chút thương mến, không biết là do chủ bá chưa có từng ăn đồ ăn ngon hay là bản thân thế giới này không có những nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi ăn xong, Đỗ Dật An định trả lại nút không gian cho Điền Sơn Sơn, nhưng Điền Sơn Sơn nhanh chóng xua tay nói không cần, nút không gian rõ ràng sẽ hữu ích hơn nếu lão đại cầm nó.

Ngoài nút không gian, Điền Sơn Sơn còn đưa cho Đỗ Dật An một chiếc quang não dự phòng, phi thuyền đã bị phá hủy, vì vậy anh chắc chắn khẳn định cậu vật gì cũng mất, à ngoại trừ con dấu tinh cầu.

Đỗ Dật An không từ chối, không giống như những gì Điền Sơn Sơn đã đoán, cậu đã lục xoát phi thuyền sau khi tỉnh dậy và xử lý con nhện. Không có gì trên đó, mà trên người cậu, chỉ có con dấu được treo trên cổ.

Cậu hẳn có lẽ là không tự nguyện đến.

Tại sao là có lẽ? Đỗ Dật An, người vừa trở về từ vô số thế giới, nói: Thực xin lỗi, đã quá lâu, ta quên mất.

Nếu những chủ bá trước đó không cho cậu một số thông tin giới thiệu về thân phận mình miễn phí, cậu cũng sẽ không nhớ tình huống của gia đình mình như thế nào, cũng như không biết rằng cậu có một hành tinh.

Bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy Điền Sơn Sơn chỉ ngồi đó nhưng người hâm mộ vẫn đang tăng vọt, năm mỏ neo trên tàu vũ trụ cảm thấy trong lòng đau xót, và họ đều ước mình có thể thay thế chúng, lưu lượng truy cập bị thu hút bởi hoạt động chết người của họ đều bị Điền Sơn Sơn một người ăn hết! Nhưng cho dù không cam lòng, bây giờ bọn hắn cũng không có cơ hội.