“Ấy, Triệu tổng cảnh đang nói giỡn đấy hả? Tề đái ư vừa nói rõ rồi còn gì, ngài ấy đang dạy cho người ta hiểu đạo lý quý trọng lương thực, sao có thể nói là đánh người chứ?” Hoàng Kỳ Bân đầy mặt ý cười, hỏi.
Triệu Thiên Lộc ngẩn ra, sau đó thầm kinh hãi, thì ra, Hoàng Kỳ Bân tới để làm chỗ dựa cho Tề Đẳng Nhàn!
Vương Hổ đứng một bên cũng nghe ra ý trong lời của Hoàng Kỳ Bân, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Từ Tiểu Ngọc cả kinh nói “Hoàng công tử, ngài xem mấy thứ trên mặt ta này, chính là do hắn làm! Ngài thiên vị hắn như vậy, còn có vương pháp hay không?”
Hoàng Kỳ Bân nhếch mép cười khinh bỉ nhìn Từ Tiểu Ngọc, nói “Vương pháp? Ở Trung Hải này, Triệu tổng cảnh không phải là vương pháp hay sao? Triệu tổng cảnh, ông nói xem, chuyện này có còn vương pháp hay không?”
Triệu Thiên Lộc ho khan một tiếng, nói “Hoàng công tử, thời phong kiến đã trôi qua lâu như vậy, làm gì còn vương pháp nữa?”
Vị Hoàng công tử – Hoàng Kỳ Bân này, có cho Triệu Thiên Lộc một trăm triệu thì ông ta cũng không dám đắc tội. Dù sao bố anh ta chính là người đứng đầu thành phố Trung Hải, nếu đắc tội anh ta, vậy thì sau này cũng đừng mong có thể sống yên lành ở Trung Hải.
Mấy năm nay, Hoàng Văn Lãng quản lý Trung Hải gọn gàng ngăn nắp, tương lai rất đáng kỳ vọng. Hơn nữa còn được mấy vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh coi trọng, tương lai rất có khả năng sẽ được thăng chức lên tỉnh.
Vì chuyện nhỏ mà đắc tội một quan lớn như thế, cực không đáng giá.
“Hoàng công tử, người của tôi bị đánh!” Vương Hổ đen mặt nói.
“Tôi biết chứ, nhưng người lãng phí lương thực, không phải hẳn là bị trời đánh sao? Được dạy dỗ một chút, không phải là rất tốt sao?” Hoàng Kỳ Bân nhìn về phía Vương Hổ, kinh ngạc hỏi.
Khóe miệng Vương Hổ giật giật, có chút tức giận nhưng lại không tiện trực tiếp phát tác.
Hướng Đông Tinh lại khẽ mỉm cười, thắc mắc không biết Tề Đẳng Nhàn quan biết nhân vật có tầm ảnh hưởng như Hoàng Kỳ Bân này từ lúc nào, hơn nữa lại có thể để cho Hoàng Kỳ Bân bằng lòng tới làm chỗ dựa cho hắn, xem ra hắn có chút lợi hại…
Triệu Thiên Lộc cũng lập tức sửa miệng, nhìn Vương Hổ mà nghiêm túc nói “Vương tổng, người của anh lãng phí lương thực, đây là chuyện rất không nên. Hơn nữa, nhổ nước bọt vào đồ ăn của người khác là việc làm vi phạm đạo đức!”
“Việc này là do bên anh khơi mào, hẳn phải do các anh tự mình thương lượng giải quyết.”
“Nếu thương lượng mà hai bên thấy không thỏa đáng thì để chúng tôi ra mặt hỗ trợ xử lý!”
Tề Đẳng Nhàn liếc xéo Triệu Thiên Lộc một cái, hỏi “Vừa rồi không phải Triệu tổng cảnh nói mình là vương pháp của Trung Hải, muốn trị tội tôi sao? Sao bây giờ lại sửa miệng như vậy?”
Lời này vừa ra, trực tiếp dọa Triệu Thiên Lộc sợ tới mức toát ra mồ hôi lạnh, nếu lời này mà truyền tới tai Hoàng Văn Lãng thì ông ta chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
“Ha ha, chỉ là đùa một chút thôi mà… Thời phong kiến đã qua lâu vậy rồi, làm gì còn vương pháp? Trong xã hội hiện đại ngày nay, chỉ có luật pháp, hiến pháp thôi.” Triệu Thiên Lộc cố gắng bình tĩnh, cười ha hả nói tiếp, “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước, mọi người từ từ thương lượng giải quyết đi.”
Nói xong, ông ta gật đầu chào Hoàng Kỳ Bân, nói “Hoàng công tử, tôi bận rộn công vụ nên đi trước một bước, hôm khác lại đến cửa thăm thị trưởng.”
Không chờ Hoàng Kỳ Bân đáp lại, Triệu Thiên Lộc đã vung tay lên, dẫn theo thuộc hạ trực tiếp xám xịt rời đi.