Tuy rằng trong lòng cũng đã rõ ràng, biết dù có hỏi bao nhiêu lần thì cũng không thay đổi được gì.
"Làm rồi nha." Bên kia rất nhanh đã truyền tới tiếng Trì Ý trả lời, tựa hồ chuyện này chẳng có gì để do dự cả.
"Nói đúng hơn là tối hôm qua, ở trong phòng của anh, trên chiếc giường đối diện giường anh, em đã làm với anh ấy rồi." Cô lại tiếp tục bổ cũng trực tiếp chém hắn một đao, Tưởng Nhất Minh cười tức giận “Trì Ý, có ý gì, làm như vậy." Dùng phương thức này để trả thù hắn!
Có ý gì sao? Đương nhiên không có, cho nên Trì Ý đáp lại “Nhàm chán, có ý gì cũng không nói cho anh."
Tưởng Nhất Minh chán nản, tức giận điên người, điện thoại bị hắn nắm chặt trong ta, ngay cả tấm gương trong WC cũng phản chiếu sắc mặt giận dữ cực hạn của hăn, thở ra, bất chấp tất cả nói hết.
“Đúng! Anh đã làm với Lương Tịnh, còn không chỉ làm một lần, hơn nữa mỗi lần làm đều rất sướиɠ!"
“Nhưng Trì Ý, em thì tốt lắm sao? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, lần nào anh chạm vào em em cũng ra sức cự tuyệt? Anh còn tưởng mình tìm được một tiên nữ trong sáng, cuối cùng lại là một điếm."
“Em cho rằng em lên giường với Tần Tranh thì tốt sao? Hắn là người như thế nào anh rõ hơn em nhiều, hắn chỉ muốn chơi đùa em mà thôi!" Tưởng Nhất Minh nói xong, dùng hết những lời châm chọc cùng thô bỉ để nói với cô, muốn dùng cách thức ấu trĩ sứt sẹo này kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, nhưng cuối cùng chỉ nghe được tiếng bật cười, vừa khinh thường vừa không thèm để ý, khác hoàn toàn với sự tức giận của hắn, vẫn là bộ dáng vẫn đạm phong khinh làm người ta chán ghét.
"Anh thật đáng thương, Nhất Minh." Cô đột nhiên đáp lại, mang theo chút cảm khái, làm Tưởng Nhất Minh khó hiểu.
"Tôi tình nguyện đưa người tới cửa cho Tần Tranh chơi cũng không muốn làm với anh, cho nên, anh chỉ có thể ra ngoài tìm gà rừng thôi."
Hắn á khẩu không nói được gì, như bị người ta đánh một quyền, loại cảm giác vô thanh vô tức này, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do. Trì Ý không nói nữa, cũng ít nhiều có chút không còn gì để nói, huống chi nói với Tưởng Nhất Minh chỉ tổ phí thời gian của cô, nhưng cô không tắt điện thoại, nhìn chằm chằm cánh cửra trước mặt...
Sau đó cửa mở ra, Tần Tranh đã trở lại. Trì Ý cười cười, nhìn người đang cầm bữa sáng trước mặt, ít nhiều có chút không để tâm, cũng có phần châm chọc, tiếp theo đột ngột nói thêm một câu với người bên kia.
"Anh hỏi Tần Tranh à? Anh ấy đang ở đây, sao, anh muốn tâm sự với Tần Tranh à?" "Tôi với anh ấy? Chơi đùa mà thôi, nếu không thì anh nghĩ sao?"
Đúng, Trì Ý cố ý, cố ý nói vậy trước mặt Tần Tranh, cô biết đây là cách làm hại mình hại người, nhưng cô vẫn bất chấp làm theo ý của mình, không quan tâm hậu quả...