"Mất lâu rồi, anh sao vậy, tự nhiên hỏi chuyện này."
Định tiếp tục chất vấn, Trì Ý lại bất ngờ hỏi lại hắn, trong mắt ý cười thản nhiên, như thể câu hỏi trước đó của hắn thật sự buồn cười, há miệng, lời lẽ chất vấn cứng rắn chuẩn bị nói ra bị Tưởng Nhất Minh nuốt vào trong bụng.
Rõ ràng sắc mặt u ám, nhưng hắn vẫn kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: "Không có gì, tiện thì hỏi thôi."
Chắc là hắn cả nghĩ quá rồi, Trì Ý tốt như vậy, không thể nào...... Chắc chắn cô ấy không làm vậy đâu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tưởng Nhất Minh lại thấy hơi hổ thẹn, Trì Ý vẫn đang nhìn hắn, như mọi khi mắt mang ý cười. Nhưng hắn lại không dám nhìn lại, thu hồi tầm mắt, bỗng dưng lúc này, điện thoại trên bàn "Ong ong ong" kêu lên.
Theo bản năng liếc nhìn thông báo có người gọi đến, Tưởng Nhất Minh nhíu mày buồn bực, nghĩ đến Trì Ý đang ở đối diện, nhanh chóng gạt sang bên từ chối cuộc gọi, đối phương lại như muốn hơn thua với hắn, kiên nhẫn gọi lại, gọi không biết mệt.
Trong thư viện yên tĩnh, tiếng điện thoại rung "Ong ong ong" vang lên thật không thích hợp, Tưởng Nhất Minh vốn định tắt máy, chỉ là vừa cầm điện thoại lên, Trì Ý lại hỏi hắn: "Ai vậy? Hay là có chuyện gì rồi?"
Không nghĩ Trì Ý sẽ hỏi đến, hoặc là do bản thân làm chuyện xấu, Tưởng Nhất Minh trong lòng không nhịn được run lên, ngay cả mở miệng giải thích cũng có chút lắp ba lắp bắp.
"Không phải, là —— La Vĩ Hàng, chắc là, chắc là lại không mang theo chìa khóa phòng, em cũng biết đấy, cậu ta toàn vứt đồ lung tung, không tìm thấy chìa khóa toàn tìm đến anh."
Trì Ý không lên tiếng, vẫn mang vẻ mặt đấy nhìn hắn, sau đó, tiến sát vào hắn, bút trong tay cũng đυ.ng một cái lên tay hắn, Tưởng Nhất Minh tự động run lên, đột nhiên thấy hơi lo lắng.
"Nhất Minh, nhìn anh hơi lạ đó, có phải là —— có chuyện gì giấu em?"
Tưởng Nhất Minh mí mắt giật giật, trán cũng đổ mồ hôi, cổ họng nuốt xuống, suy nghĩ tìm từ nói, chỉ là nói còn chưa nói ra miệng, Trì Ý đã kéo dài khoảng cách với hắn, như thể vừa nói đùa, nháy mắt.
"Hay là anh về đi, nói không chừng cậu ta thật sự có việc gấp đấy."
Trì Ý vừa dứt lời, chuông điện thoại của Tưởng Nhất Minh lại hợp tác vang lên, kêu đến thấy bực, cắn răng, lần thứ hai cúp điện thoại, nhưng cũng gập lại tài liệu ôn tập.
Đảo mắt mấy lần, hắn cuối cùng mở miệng: "Thế —— anh về trước đây."
Trì Ý tự nhiên gật đầu, chỉ là chờ đến lúc Tưởng Nhất Minh rời đi, nụ cười trên mặt vụt tắt, ánh mắt thoáng vẻ suy tư.
Cô lại không biết, hóa ra Lương Tịnh —— là kiểu thích dính người.
......
Sau khi Tưởng Nhất Minh rời đi, tâm tư ôn tập của Trì Ý cũng biến mất, ôm tay dựa vào ghế ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí xáo trộn, có kiến thức vừa học, cùng với biểu hiện hoang mang khi nhìn điện thoại của Tưởng Nhất Minh, còn có —— những kỉ niệm lúc trước hai người hẹn hò.
Hơi xuất thần, cho đến khi có người ngồi đối diện, cô cũng mất một lúc mới nhận ra. Thu tầm mắt lại, nhìn về phía người mới đến, đầu óc Trì Ý trống rỗng vài giây, những thứ vừa rồi còn lẩn quẩn trong đầu cũng tự dưng biến mất.
Người đối diện nói thế nào nhỉ? Chắc là đã quen thói mặt dày, hoặc là không biết mình là ai, nếu có thì hắn đã biết rằng mình không được Trì Ý hoan nghênh.
Cụp mắt xuống, nhìn lại tài liệu ôn tập trước mặt, lật lật vài tờ, động tác của Trì Ý ngừng lại, đậy lại nắp bút lông xoay xoay trong tay, sau đó bất ngờ, đặt lên sách người đối diện.
Người không mời mà đến kia cuối cùng cũng ngẩng đầu, dáng vẻ sâu xa khó lường, như là —— đang đợi cô chủ động nói chuyện.
Mà Trì Ý cũng không phụ kỳ vọng của Tần Tranh, cố ý áp sát hắn, hô hấp hai người quấn quýt vào nhau, nhìn từ xa như một đôi tình nhân ngọt ngào.
Kỳ thực lại không phải, Trì Ý nhìn người kia cong cong khóe miệng, sau đó ngữ khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Không tiện rồi bạn học, chỗ này đã có người ngồi."
Có người rồi hả? Tần Tranh không khỏi khẽ cười thành tiếng, hắn trước đây sao lại không phát hiện ra bản lĩnh trợn mắt nói dối của cô nhỉ.
Liếc đến bút máy Trì Ý đang cầm, trong chớp mắt, chiếc bút đó đã ở trong tay Tần Tranh.
Trì Ý không khỏi nhíu mày, muốn lùi ra, cổ tay lại bị người kia nắm lấy, cười cười không có ý tốt nhìn nàng, sau đó Trì Ý nhìn thấy Tần Tranh cắn nắp bút, cái tay đang siết cổ tay cô cũng dần trượt xuống, lướt qua lòng bàn tay đến đan vào những ngón tay của cô.
Trì Ý mím môi giãy ra, tất nhiên không giãy được, người kia lại bình chân như vại, cầm lấy bút máy, không nói một lời viết lên lòng bàn tay cô.
Tay bị đầu bút hạ xuống hơi co lại, lòng bàn tay tê dại, cảm giác ngứa ngáy chầm chậm lan khắp toàn thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức lòng dạ Trì Ý run lên.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ —— tới quá đột ngột, cũng quá khó hiểu, thậm chí ngón tay của cô cũng không nhịn được hơi run, nhưng người kia như thể không nhận ra sự khác thường của cô, miệng vẫn cắn nắp bút, hàng mi rũ xuống, ánh mắt chuyên chú viết chữ trong tay cô, vài nét hạ xuống, Trì Ý cũng đại khái đoán được hắn muốn viết gì.
Tần Tranh viết trong tay cô một từ rất quen thuộc, là "Trì Ý"......
Trong đầu trống rỗng vài giây, sau khi hoàn hồn, Trì Ý đột ngột rút tay về, động tác hơi lớn, làm nét bút cuối cùng của người kia ngoạch ra một đường dài.
Tần Tranh hơi nghiêng đầu nhìn Trì Ý, miệng vẫn cười, nhìn đến khi Trì Ý tự nhiên cảm thấy ngượng.
Rụt tay lại, giống như bịt tai trộm chuông để ở dưới bàn, sau đó, không nhịn được nắm lại, len lén chùi lên quần mấy lần, dường như —— muốn lau sạch cảm giác kì lạ từ đầu bút.
Người kia đậy lại nắp bút máy, hai tay hắn tùy ý để trên bàn, sau đó tầm mắt cố ý nhìn cô, giọng nói trêu chọc vang lên.
"Người đâu? Có bản lĩnh —— cậu tìm một người ra đây?"
PS: cô gái ra vẻ cùng anh chàng phóng đãng ~~