Trong nháy mắt Úc Lý lại cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng.
Đúng vậy, tối hôm qua cô đã đối mặt với những người của Cục Kiểm soát dị thường, bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, điều này không phải nói rõ cô đã thành công che dấu thân phận quái vật của chính mình sao?
Hơn nữa tục ngữ nói rất đúng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đám dị năng giả kia cho dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể ngờ rằng sẽ có một con quái vật tự đưa đến trước cửa.
Chưa kể con quái vật này cũng chẳng có ý đồ gì, chỉ muốn trà trộn vào trong bọn họ, mỗi tháng lĩnh một phần tiền lương cố định và năm hiểm một kim*.
*Năm hiểm một kim: năm khoản bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở.
Thuận tiện lại đi theo ké chút tiệc buffet - - Đương nhiên, điểm này tuyệt đối không thể bị Cục Kiểm soát dị thường phát hiện, lén lút ké là được.
Kiều Việt Tây còn đang nhìn chằm chằm mấy nhân viên tuần tra, bỗng nhiên phát hiện trạng thái tinh thần của người bên cạnh đột nhiên khác hẳn.
“Làm sao vậy?” Cậu theo bản năng đề cao cảnh giác.
“Cậu cảm thấy” Úc Lý nghiêm trang hỏi: “Tiền lương của những người này có thể được bao nhiêu?”
Kiều Việt Tây: “... Cô muốn đánh cướp bọn họ?”
“Không.” Úc Lý thần sắc nghiêm túc: “Tôi muốn gia nhập với bọn họ.”
Lúc này, CPU của Kiều Việt Tây đều bốc khói.
Cậu trầm mặc thật lâu, giơ tay quơ quơ trước mặt Úc Lý, hỏi từ tận đáy lòng: “Cô mệt đến choáng váng rồi?”
Úc Lý đẩy tay cậu ra: “Tôi rất tỉnh táo.”
Ánh mắt Kiều Việt Tây càng cổ quái: “Cô có biết cô là quái vật không?”
“Tôi biết” Úc Lý liếc cậu một cái: “Tôi còn biết quái vật cũng muốn kiếm tiền, nếu không kiếm được tiền, tôi liền muốn đi cướp ngân hàng.”
Kiều Việt Tây: “...”
Cậu cảm thấy người này có thể làm được chuyện này.
Sắc trời càng ngày càng tối, biển người trên đường mãnh liệt, rộn ràng nhốn nháo, mấy nhân viên tuần tra kia chẳng biết đã đi xa từ lúc nào.
Lúc này Úc Lý mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng.
“Kỳ thật, tối hôm qua trước khi gặp được cậu, tôi đã gặp hai dị năng giả của Cục Kiểm soát dị thường.”
Kiều Việt Tây nháy mắt mở to mắt: “Cô đã gặp dị năng giả?”
Úc Lý: “Nhưng mà bọn họ không có phát hiện thân phận ẩn giấu của tôi.”
Kiều Việt Tây nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó tin.
“Phòng đối diện của tôi biến thành một con quái vật gián, sau đó tôi gϊếŧ gã ta, hai dị năng giả kia bởi vì chuyện này nên hình như rất hy vọng tôi gia nhập với bọn họ, cho nên đã để lại cho tôi thông tin liên lạc và yêu cầu tôi suy nghĩ về đè nghị đó.”
Kiều Việt Tây thốt ra: “Quả nhiên là cô gϊếŧ!”
Một tiếng này của cậu ta âm lượng không nhỏ, cũng may ven đường có quá nhiều tạp âm, vừa là tiếng ô tô bấm còi lại là tiếng cửa hàng rao bán, khiến giọng nói của cậu ta bị lấn át.
Úc Lý cảnh cáo nhìn cậu một cái: “Cậu kêu thêm một tiếng thử xem.”
Lông tơ Kiều Việt Tây dựng thẳng, lập tức làm động tác im lặng.
Úc Lý há miệng, đang muốn tiếp tục, kết quả cơn đói khát lại ập đến.
Cô sờ sờ bụng: “Quên đi, về trước đã.”
*
Hai người đi xe buýt giống như lúc đi ra, trên đường còn đi chợ một chuyến, cuối cùng mang theo mấy túi rau dưa thịt heo lớn về nhà.
Vừa vào cửa, Úc Lý liền phát hiện mạch máu của mình lại bắt đầu chuyển sang màu xanh, nhiệt độ cơ thể cũng có chút giảm xuống.
Có vẻ như bây giờ cô không thể đói được, vì nguyên hình thực sự sẽ dễ dàng lộ ra khi cô đói.
Kiều Việt Tây rót ly nước cho cô, dường như còn căng thẳng hơn cả cô: “Cô có biết một khi cô bị phát hiện, bọn họ sẽ làm gì với cô không?”
Úc Lý: “Sẽ bị bọn họ làm thành bạch tuộc viên nhỏ?”
Kiều Việt Tây: “…Cô nghiêm túc một chút.”
“Tôi rất nghiêm túc, là cậu quá căng thẳng.”
Úc Lý uống một ngụm nước, bình tĩnh nói: “Cậu phải nghĩ như này, đây chỉ là một công việc, mà tôi chỉ đi kiếm tiền, tất cả mọi người giống nhau, tâm tình bình tĩnh là tốt rồi, không cần phải áp lực quá lớn.”
“Tâm lý của cô khá bình tĩnh...” Kiều Việt Tây không nói gì nhìn cô, “Nhưng cô có nghĩ tới, người ta và cô về bản chất là khác nhau không?”
Úc Lý: “Khác nhau chỗ nào?”
“Cái này còn cần tôi nói?” Kiều Việt Tây xoa trán: “Bọn họ là người, còn cô là quái vật a!”