Nếu Biết Chức Nghiệp Nguy Hiểm Đã Không Cần Nhặt Người Về Nhà

Chương 1-3

“Cửa thành sắp đóng lại, người muốn vào thì nhanh chóng ra ngoài.” Linh canh nhận ra Tiêu Nặc, cười hỏi: “Tiêu đại phu, sắp đóng cửa rồi.”

Tiêu Nặc siết chặt nắm tay, rốt cuộc hạ quyết tâm xoay người trở về.

Ác mộng đã quấy nhiễu y rất nhiều năm, y không muốn có thêm một nỗi lo lắng nào trong đêm khuya tĩnh lặng nữa.

Nếu linh khiếu mở ra, toàn lực thi triển pháp lực có lẽ có thể chạy thoát?

Đêm khuya, Tiêu Nặc đứng ngoài tường nhà Thiến Thiến, nhìn ngọn đèn dầu trong nhà vụt tắt, tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng truyền ra, y rút ngân châm ra đâm vào bên trong linh khiếu.

Nháy mắt linh tức bị phong ấn đã lâu lưu chuyển khắp toàn thân, thân hình y dị thường nhẹ nhàng đi đường cũng nhanh nhẹn, lặng lẽ tiếng vào phòng của Thiến Thiến.

Tiêu Nặc vươn tay, linh quang màu bạc bao phủ khuôn mặt Thiến Thiến, không ngừng pha loãng khí xanh ở giữa mày nàng.

Người đem ma khí xuống tay rất nặng, Tiêu Nặc không chút dè dặt sử dụng linh tức, cũng không thể ngay lặp tức loại bỏ hoàn toàn khí xanh.

Người này hàng động như vậy, tự nhiên là muốn giữ y lại, ngăn cản y lập tức rời đi.

Tiêu Nặc gấp gáp đến mức không ngừng thúc giục linh khiếu, cố gắng ép ra càng nhiều linh tức.

Cuối cùng, khí xanh trên mặt Thiến Thiến hoàn toàn biến mất, Tiêu Nặc không chút do dự xoay người phải rời đi.

Nhưng lại đυ.ng phải một bức tường mềm mại.

Tiêu Nặc không chút nghĩ ngợi, một chưởng bổ về phía bức tường ấm mềm, một chưởng còn chưa chạm tới đã bị người nào đó thủ đoạn bắt lấy, “Răng rắc” một tiếng vang nhỏ, xương cổ tay của y bị rút ra, đau đến mức khiến y cắn chặt răng mới không phát ra âm thanh.

“Nặc ca ca thật tàn nhẫn, mới vừa gặp mặt đã đánh ta.” Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

Cánh tay của Tiêu Nặc bị ninh ở phía sau đè y vào tường thật chặt, y vẫn liều mạng giãy giụa, lại có giọng nói nhỏ nhẹ bên tai y: “Nặc ca ca, ngươi thích bị người khác nhìn làm chuyện đó sao? Ta có thể đánh thức mọi người trong trấn, chậm rãi pha chế ngươi trước mặt bọn họ.”

Tiêu Nặc chậm rãi phun ra hai chữ: “Lâm Sâm.”

Y yên lặng nhìn người tới: “Nếu ngươi gọi ta là ca ca thì nên có cư xử như một đệ đệ, còn không buông tay!”

“Được, dù sao ta cũng không sợ ngươi chạy trốn. Không ngại nói cho ngươi, Vân Sí đã đợi rất lâu ở con đường ngoài thành, Thương Sóc cũng đang đợi ngươi ở núi Thanh Môn, hay là Nặc ca ca càng muốn nhìn thấy bọn họ hơn?”

Mỗi lần niệm một cái tên, tâm Tiêu Nặc lại trầm xuống vài phần.

“Vẫn là ta hiểu rõ Nặc ca ca nhất, biết ngươi nhất định sẽ cứu nàng, liền đợi ở chỗ này, quả nhiên Nặc ca ca không cô phụ chờ mong của ta.” Người nọ câu lấy sườn cổ Tiêu Nặc, thành kính mà rơi xuống một nụ hôn, môi răng ngậm lấy một miếng da thịt tinh tế rồi nghiền nó nhiều lần, thẳng đến khi của mùi tanh ngọt ngào trào ra từ da.

“Nặc ca ca, ngươi chảy máu rồi.”

Tiêu Nặc vẫn không nhúc nhích, như thể y đã hoàn toàn từ bỏ, tùy ý hắn bài bố, nhẹ nhàng mở miệng: “Lâm Sâm, đừng ở chỗ này……”

Có một chút khẩn cầu trong giọng nói.

“Được, ta cũng không muốn để người khác nhìn thấy Nặc ca ca ở dưới thân ta uyển chuyển khóc thút thít, chỉ có ta mới được nhìn thấy.” Lâm Sâm cười bế Tiêu Nặc lên nhảy ra khỏi cửa sổ, ngay cả bức tường thành cao lớn trong mắt hắn cũng như không có gì.

Không có kinh động đến một cái binh lính thủ thành, Lâm Sâm ôm Tiêu Nặc đi về một phía con đường nhỏ, nơi đó có một căn phòng nhỏ mà hắn chuẩn bị sẵn, hắn muốn cướp Tiêu Nặc trước Vân Sí cùng Thương Sóc.

Trong rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, ánh trăng như nước để lại trên mặt đất một mảnh thanh sương.