Chờ đến kết thúc chia phòng, đạo diễn lại yêu cầu chọn người quản lý ngôi nhà chung.
Mọi người đều đồng ý đề cử Triển Diệp, vì vậy Triển Diệp lại giải khóa một thân phận mới.
Giai đoạn phân chia phòng ở đã kết thúc, các thành viên rốt cuộc có thể vào ở trong “Nhà mới”.
Đường Hiểu đi theo Triển Diệp cùng nhau đi vào phòng, cô giành trước một bước nói: “Tiền bối Triển Diệp, ngài ở phòng trong và tôi sẽ ở phòng ngoài cho.”
Triển Diệp lại trực tiếp đặt vali lên trên cái giá đựng đồ, “Em là con gái, ở phòng trong càng thuận tiện hơn.”
“Tuy nói là như vậy, nhưng......”
“Tôi là tiền bối, đúng không?” Triển Diệp ngắt lời của Đường Hiểu.
Đường Hiểu gật đầu.
Triển Diệp thở dài, “Chúng ta muốn ở chung ba tháng với nhau, chẳng lẽ em vẫn luôn muốn khách sáo với tôi như vậy sao?”
Đường Hiểu nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, “Không phải, tiền bối Triển Diệp.”
Cô chỉ là còn chưa thích ứng và còn không có suy nghĩ kỹ càng là nên làm cái gì đây.
Tiền bối Triển Diệp......
Nghe xong giống như già đi mười tuổi trong nháy mắt.
Triển Diệp 33 tuổi hơi nghi ngờ cuộc đời, trong mắt của cô gái nhỏ mới 20 tuổi thì hắn đã già như vậy sao?
Triển Diệp hơi mỉm cười một cách bất đắc dĩ và thử dẫn đường Đường Hiểu, “Muốn kéo gần khoảng cách đầu tiên phải sửa xưng hô. Tiền bối Triển Diệp quá nghiêm túc và tạo ra cảm giác xa cách.”
Đường Hiểu suy nghĩ nửa ngày, “Thầy Triển, ngài xem có được không?”
“Được.” Triển Diệp thỏa hiệp và đột nhiên đưa ra một vấn đề mới, “Về sau cứ gọi tôi là anh đi, gọi ‘ ngài ’ có vẻ xa lạ quá.”
Đường Hiểu im lặng một lúc và do dự nói một câu: “Thầy Triển, anh nói đúng.”
Nhìn bộ dáng khó xử của Đường Hiểu thì Triển Diệp cảm thấy bản thân giống như đang bắt nạt trẻ con. Nhưng lại có một chút thú vị, quả nhiên đứa nhỏ nghe lời tương đối đáng yêu.
Triển Diệp thuận thế nói: “Nếu tôi nói rất đúng thì em ở phòng trong đi. Không cho phép phản đối.”
Đường Hiểu: “......”
Kịch bản thật nhiều.
Đường Hiểu vào phòng thu dọn hành lý, sắp xếp quần áo và đồ dùng sinh hoạt của mình gọn gàng. Căn phòng trống rỗng đột nhiên đầy ắp đồ vật.
Trong phòng có một nhà vệ sinh riêng, Triển Diệp cũng nhường cho cô.
Đường Hiểu mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì Lộc Anh Ninh gửi tin nhắn Wechat đến: Quay chương trình có thuận lợi không?
Đường Hiểu: Chị đoán xem bạn cùng phòng của em là ai? Là Triển Diệp đó!
Lộc Anh Ninh:!!!
Đường Hiểu: Tổ chương trình muốn gây chuyện.
Lộc Anh Ninh: Không sai, bọn họ muốn lấy hai người để tạo chủ đề.
Đường Hiểu: Cứu mạng! Nhưng thầy Triển Diệp thật sự thật sự rất tốt.
Lộc Anh Ninh: Vậy em cố lên, đây chính là cơ hội tốt nhất để có thể tiếp xúc gần gũi với đại thần.
“Đường Hiểu, em thu dọn đồ đạc xong chưa?”
Giọng nói của Triển Diệp vang lên từ ngoài cửa.
“Xong rồi.”
Đường Hiểu vừa lên tiếng trả lời vừa nhắn tin với Lộc Anh Ninh: Không nói nữa, đại thần kêu em rồi.
Cô nói xong thì đặt điện thoại xuống và tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Triển Diệp, Triển Diệp chỉ vào bên cạnh mình và ra hiệu kêu cô ngồi xuống.
Đường Hiểu lại ngồi trong một góc sô pha, nhanh chóng chớp mắt hai cái và chờ Triển Diệp lên tiếng.
Triển Diệp cũng không miễn cưỡng nữa, bày ra một tư thế thoải mái và nói: “Chúng ta trò chuyện với nhau đi.”
“Được.”
Đường Hiểu lập tức đánh lên 120 điểm tinh thần giống như đang đối mặt với giáo viên chủ nhiệm đang dạy dỗ học sinh.
Triển Diệp tùy ý hỏi: “Tại sao em muốn tham gia chương trình này?”
Giống như một cuộc phỏng vấn việc làm.
Đường Hiểu thấy đạo diễn cũng chưa căng thẳng như vậy, bây giờ cô nuốt nước miếng một cái và đọc đáp án ra: “Bởi vì ngày thường công tác quá bận rộn, không có cơ hội kết bạn cho nên muốn tới nơi này quen biết càng nhiều bạn bè hơn.”
Triển Diệp gật đầu, “Bây giờ chúng ta là bạn bè của nhau rồi, em thả lỏng đi.”
Đường Hiểu thở ra một hơi rất dài, chải vuốt lại suy nghĩ trong lòng.
Sở dĩ cô sẽ chột dạ khi đối mặt với Triển Diệp không chỉ bởi vì hắn là tiền bối, mà càng bởi vì cô từng công khai nói hắn là hình mẫu lý tưởng của mình.
Chuyện này cũng không khác biệt gì với trực tiếp thổ lộ, tuy rằng Đường Hiểu cũng không có suy nghĩ này.
Vừa lúc nơi này không có người khác, cô cảm thấy đây là cơ hội tốt để nói rõ ràng.
Sau khi Đường Hiểu hạ quyết tâm nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, cô giống như một con mèo con cuộn người lại ở trong góc và giọng nói mềm mại nhút nhát sợ sệt nói: “Thầy Triển, những lời mà tôi nói anh từng tin là sự thật.”
Triển Diệp nhướng mày, “Cái gì?”
Đường Hiểu ấp a ấp úng, “Thì, là chuyện trước kia tôi nói anh là hình mẫu lý tưởng đó.”
Triển Diệp mỉm cười ôn hòa, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái và muốn chọc cô một chút: “Vậy là em không thích tôi?”
Đường Hiểu lập tức ngồi nghiêm chỉnh và lớn tiếng nói: “Thích, là loại thích của hậu bối thích tiền bối.”
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cô nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ý nói anh lớn tuổi, dù sao là......”
Càng bôi càng đen, Đường Hiểu vội vàng đến mức không biết nên nói cái gì.
Triển Diệp ho nhẹ một chút, “Tôi đi xuống dưới lầu lấy một chút nước uống.”
Triển Diệp vừa ra khỏi cửa, Đường Hiểu lập tức che mặt ghé vào trên giường. Cả người chìm vào trong trạng thái hỏng mất.
Một lúc sau, cô cầm lấy di động lên một lần nữa và nhìn thấy tin nhắn trả lời vừa rồi của Lộc Anh Ninh: Biểu hiện cho tốt đó.
Đường Hiểu lấy tay che ngực, cô đã biểu hiện hỏng rồi......