Nghe âm thanh mềm mại như nước của cô mà cả người Lục Sát cứng ngắc, bước chân hắn cũng như bị gọng kìm khóa chặt lại, không cách nào bước đi. Hắn chậm rãi xoay người lại, lúc này đôi mắt của Hàn Khiết Tình đã từ từ hé mở ra, gương mặt ửng hồng cùng với ánh mắt như cơn say làm rung động lòng người trong cơn loạn tình ý tình mê này khiến trái tim Lục Sát chợt mềm nhũn ra. Quả thật đối diện với ánh mắt mê đắm này của cô bao nhiêu tự chủ của hắn đều mất hết sạch.
Hàn Khiết Tình như mê như mộng mỉm cười khẽ, cô nắm chặt bàn tay rộng lớn của Lục Sát rồi cố dùng chút sức lực mạnh kéo hắn xuống, Lục Sát trong cơn mê muội đắm đuối nhìn cô nên hoàn toàn mất đà rồi theo cái kéo tay của cô mà nằm xuống, thân hình cao lớn của người đàn ông hoàn toàn đè trên thân thể mềm mại của người con gái.
Tầm mắt mơ mơ màng màng, Hàn Khiết Tình khép hờ đôi mắt mê say nhìn người đàn ông nằm đè trên mình, gương mặt hắn cực kỳ quen thuộc, như đã khắc sâu vào trong tâm trí cô vậy. Ngón tay thon gọn của Hàn Khiết Tình nâng lên chạm vào gương mặt của người đàn ông, dung mạo đẹp như tạc tượng như được điêu khắc tỉ mỉ bước ra từ trong tranh khiến cô mê muội. Gương mặt này thật là đẹp trai nha... Nhưng sao cô lại thấy người đàn ông này quen như vậy chứ? Giống... giống như là Lục Sát vậy...
“Lục Sát... có phải là anh không?” Ngón tay mềm dẻo của cô chạm đến mi tâm Lục Sát, gương mặt xinh đẹp ửng hồng dưới ánh đèn càng toát ra nét đẹp động lòng người.
Ánh mắt Lục Sát tràn ngập sự dịu dàng và say đắm, hắn tùy ý để mặc ngón tay cô vuốt theo từng đường nét trên gương mặt mình, nâng tay vuốt lọn tóc mai ra sau tay cô, trầm ấm cất giọng dịu dàng: “Là anh...”
Tiếng nói này, thanh âm trầm thấp quen thuộc này lọt vào tai cô, ngay cả gương mặt đẹp như tạc tượng đối diện với cô, cả mùi hổ phách thuộc về riêng hắn xộc vào mũi, tất cả mọi thứ lúc này trước mặt Hàn Khiết Tình như một cơn ảo mộng đẹp đẽ, khiến trái tim cô bất chợt run lên: “Thật sự là anh sao?”
Nhìn ánh mắt mông lung của cô mà trái tim Lục Sát như tan thành nước chảy, hắn nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi mắt cô mà thấp giọng đáp: “Đúng vậy, là anh... Tình Tình...”
Hốc mắt Hàn Khiết Tình bất chợt đỏ hoe, cô không biết đây là thực hay mộng ảo do cô tự nghĩ ra, nhưng mà lúc này đây cảm giác kích động trái tim thật sự đang lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể cô. Sự nóng nực khó chịu đang không ngừng lan tỏa từ đầu đến chân, cô bất chợt nhíu mày một cái, mùi hổ phách của Lục Sát xộc vào mũi như kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của cô. Nếu đây là một giấc mơ thì Hàn Khiết Tình không muốn tỉnh lại nữa, cứ để cho cô trong giấc mơ này phóng túng một lần đi...
Hàng mi cong cong như cành liễu của Hàn Khiết Tình khẽ run rẩy, sự ấm áp từ Lục Sát truyền đến khiến trái tim cô không tự chủ mà đập mạnh, hai cánh tay như vô thức choàng lên cổ Lục Sát rồi kéo xuống, cho đến khi hơi thở của cô và hắn ngày càng gần, rồi dần xen nhau mà phối hợp. Cuối cùng cô mạnh dạn đặt cánh môi hồng hào mềm mại của mình lên đôi môi mỏng của Lục Sát, cảm nhận được hơi thở của hắn khiến toàn thân cô run rẫy.
Sống lưng Lục Sát cứng đờ, mọi dây thần kinh trong người hắn đều gần như tê liệt, tất cả các tế bào cũng cùng lúc dãn nở ra, lúc nãy hắn trong tình trạng say mê ngắm nhìn Hàn Khiết Tình mà không để ý đến cô kéo cổ hắn từ lúc nào, cho đến khi đôi môi cảm nhận được sự mềm mại của cô hắn mới choàng tỉnh. Lập tức không tự chủ được nữa mà vòng tay siết chặt lấy thân thể cô vào lòng, áp sát hai thân hình dính chặt không một khe hở, dùng đầu lưỡi của mình phát họa theo làn môi mềm mại của Hàn Khiết Tình, nhân lúc cô rêи ɾỉ một tiếng liền bắt gặp đưa lưỡi vào quấn chặt lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, cuốn sạch mọi hương vị thơm ngát trong khoang miệng cô đã khiến hắn nhung nhớ suốt bao nhiêu năm qua.
Nụ hôn sau bốn năm xa cách từ dịu dàng trở nên điên cuồng, Lục Sát ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại của Hàn Khiết Tình không hề buông ra, bàn tay như vô thức từ eo cô trượt lên, phát họa đường cong mềm mại của người con gái dưới thân.
Môi lưỡi dây dưa dường như khiến Lục Sát không đủ thỏa mãn, khi rời khỏi môi cô ánh mắt nóng bỏng của hắn dán chặt lên người Hàn Khiết Tình, làn da mịn màng trắng nõn. Gương mặt xinh đẹp phủ từng tầng lớp sắc hồng dưới ánh đèn nhạt càng quyến rũ động lòng người, đôi mắt mông lung như trong cơn say mê nhìn hắn chằm chằm, ngay cả hàng mi cong dài uyển chuyển cũng run rẩy, sống mũi nhỏ gọn tô đậm nét kiều diễm, đôi môi hồng bào vừa bị cắи ʍút̼ đến sưng tấy thì lúc này đây trông càng xinh đẹp, gò má hồng hào như thiếu nữ, dọc xuống là cổ áo váy vì bị động chạm với hắn mà trở nên xộc xệch, xương quai xanh quyến rũ cong lên mà hiện ra, phía dưới một chút thoắt ẩn thoắt hiện còn thấy được khe rãnh mê người cùng bộ ngực tròn trịa.
Cả người Lục Sát cứng ngắt lại, nhìn thân thể mềm mại dưới thân mình, và ngay cả Hàn Khiết Tình cũng đang nóng rực khó chịu mà cọ cọ vào người hắn khiến hắn không thể nào tự chủ được nữa, cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô mà cắn khẽ, thanh âm trầm thấp khàn khàn khó phát hiện: “Tình Tình... em đang đùa với lửa đấy...”
Bên tai bị hơi thở và hàm răng của người đàn ông chạm vào, như có một dòng điện xẹt lên từ đầu đến chân của Hàn Khiết Tình. Cô nở nụ cười như mộng như ảo với hắn: “Anh thích không?”
“Thích...” Lục Sát trầm giọng đáp, có trời mới biết lúc này đây nhìn Hàn Khiết Tình mềm mại như một mèo con ngây ngô như vậy trong người hắn rục rịch đến cỡ nào.
Kìm lòng không đậu Lục Sát bắt đầu cúi xuống hôn lên vầng trán rịn đầy mồ hôi của Hàn Khiết Tình, lại kéo xuống hàng mi cong cong, khi đôi môi hắn chạm vào mắt cô hắn cảm nhận được cô đang run rẩy. Lục Sát cười khẽ rồi kéo dài nụ hôn đến gò má hồng hào, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại. Môi lưỡi điên cuồng quấn quýt, bàn tay Lục Sát cũng không ngồi yên được nữa, hắn từ từ vòng ra sau lưng cô chạm đến khóa váy rồi kéo xuống, chiếc váy theo tay hắn bị tuột xuống đến giữa eo, bờ vai trắng ngần cùng cần cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp hiện ra trước mặt hắn. Đôi môi hắn rời khỏi môi cô trượt xuống cằm rồi lại xuống cần cổ. Nhưng, ngay khi nhìn vào cổ Hàn Khiết Tình, cả người Lục Sát chợt cứng đờ.
Một sợi dây chuyền có hình mặt là ngôi sao và mặt trăng đính liền lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh chiếu thảng vào đáy mắt hắn. Giây phút nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, Lục Sát hoàn toàn sững sờ... hắn không ngờ đã bốn năm trôi qua mà cô vẫn còn đeo nó, một cảm giác hạnh phúc và hài lòng dâng lên trong lòng Lục Sát khiến tâm tình hắn trở nên phơi phới như mật ngọt.
Hắn cúi xuống vùi đầu vào cần cổ trắng ngần của cô, lưu lại một tràng dấu hôn đỏ rực hiện lên trên làn da trắng nõn. Giây kế tiếp đó, ánh mắt Lục Sát dừng trên bả vai của Hàn Khiết Tình, một vết sẹo mờ mờ đập vào đôi mắt đen láy của hắn, dù vết sẹo đã mờ đi nhưng nếu không tinh mắt sẽ không nhìn thấy. Đây rõ ràng là vết sẹo để lại do từng bị đạn bắn, nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt đó cõi lòng Lục Sát quặn thắt đơn đau, nụ hôn nóng bỏng không kiêng dè đặt lên vết sẹo của cô. Nụ hôn đắm đuối dần trở nên mê muội và điên cuồng, hắn trượt môi xuống xương quai xanh xinh đẹp của Hàn Khiết Tình, lưu lại dấu vết đỏ rực thuộc về riêng hắn.
Chiếc váy đỏ và quần áσ ɭóŧ trên người cô đã bị bàn tay hắn kéo tuột xuống hết, cả thân thể hoàn toàn lộ ra trong mắt Lục Sát không thoát thứ gì. Làn da trắng mịn màng lưu lại một tràng dấu hôn đỏ rực của hắn, bầu ngực trắng ngần tròn trịa khẽ đung đưa, dưới ánh đèn màu mật càng tôn lên sự mềm mại của bầu ngực no đủ. Hai đóa hoa mai nhỏ thẹn thùng bày ra trước mặt hắn, đôi mắt Lục Sát dần tối sầm lại, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hoa mềm mại trên bầu ngực tròn trịa của cô, bàn tay rộng lớn của hắn phủ lên bầu ngực trắng ngần của cô, ngón tay vuốt ve nụ hồng khiến cho nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nở rộ dưới ngón tay mát lạnh của hắn. Tay còn lại của Lục Sát cũng trút đi bộ Âu phục sang trọng trên người mình, cho đến khi hắn cũng không một mảnh vải che thân mà áp sát vào cơ thể của cô không chút kẻ hở.
“Ưʍ...” Hàn Khiết Tình không kìm được mà bật ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, đôi mắt mông lung như trong cơn say nhìn lên trần nhà bằng sự mờ mịt và mê muội.
“Tình Tình... anh rất nhớ em... Thật sự rất nhớ em...” Lục Sát chôn đầu vào khe ngực sâu hút của cô, điên cuồng gặm nhấm da thịt trắng ngần mềm mại, tay phủ lên hai bầu ngực mà nắn bóp dịu dàng cùng ngón tay trêu đùa nụ hoa mềm mại, thanh âm trầm khàn của Lục Sát trong cơn mê đắm mà phát ra. Giọng nói khàn khàn của hắn lúc này lọt vào tai Hàn Khiết Tình dịu dàng như nước chảy, hắn thổ lộ mọi tâm tình của mình: “Tình Tình, em biết không? Khoảng thời gian dài đằng đẵng qua, hình bóng của em đã ám ảnh anh suốt bốn năm... Mỗi ngày trong tâm trí anh đều nhớ đến em, rất nhớ... suốt bốn năm dù anh không nói ra nhưng thực chất trái tim anh lại điên cuồng đập mạnh khi nghĩ tới em. Tình Tình... bốn năm qua anh rất nhớ em... nhớ em đến phát điên...” Càng nói thanh âm trầm thấp của Lục Sát lại càng khan đi, hơi thở dần hỗn loạn, trong cổ họng khẽ phát ra một tiếng thở dốc.
Đôi môi và bàn tay rộng lớn của hắn tàn sát bầu ngực mịn màng của Hàn Khiết Tình, môi lưỡi ướŧ áŧ của hắn in lên từng nụ hôn nóng bỏng đỏ rực trên từng tấc da thịt của cô, cuối cùng môi hắn như mê say mà trượt dần xuống nơi giữa hai đùi đang khép chặt của cô...
“Tình Tình... em thật đẹp...” Hoa nguyệt bí ẩn xinh đẹp đập vào mắt khiến con người Lục Sát co rút lại từng hồi, cổ họng hắn khô khóc đến khó chịu mà khàn khàn lên tiếng, nhìn nơi xinh đẹp ở giữa hai đùi ngọc ngà của Hàn Khiết Tình, hắn kìm lòng không được mà chậm rãi cúi đầu đặt môi hôn xuống...
“Ư... a...” Nơi tư mật cảm nhận được một sự nóng bỏng cùng ấm áp của đôi môi Lục Sát, cả người Hàn Khiết Tình dâng lên từng trận run rẩy, như có một dòng điện xẹt qua khắp mọi nơi trên cơ thể cô, hai tay Hàn Khiết Tình bất giác níu chặt lấy ga giường mềm mại, thân hình không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ môi lưỡi Lục Sát mà ưỡn lên...
Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ngủ chiếu lên thân hình mềm mại của Hàn Khiết Tình nằm trên chiếc giường màu tối, càng tôn lên từng đường nét quyến rũ và cơ thể đẹp đẽ yêu kiều của cô khiến Lục không thể dừng lại. Môi lưỡi của hắn hôn lên hoa nguyệt xinh đẹp của cô, rồi lại lưu luyến ở cặp chân ngọc ngà trắng nõn. Trên làn da trắng ngần mịn màng như tuyết của Hàn Khiết Tình không kiêng dè gì mà lưu lại từng chuỗi dấu hôn đỏ rực của Lục Sát.
Hương vị ngọt ngào của cô so với bốn năm trước không hề thay đổi đều truyền vào khoang miệng hắn, một cảm giác quen thuộc suốt bốn năm lần nữa trỗi dậy trong lòng khiến Lục Sát càng trở nên điên cuồng và mê say cơ thể mềm mại của cô. Đôi môi nóng bỏng của hắn lần nữa phủ lên cánh môi mềm mại của cô, phát họa và cảm nhận sự mịn màng chưa từng có. Bàn tay to lớn của hắn tùy ý chu du trên cơ thể mềm mại dưới thân, một tay phủ lên bầu ngực tròn đầy mà nắn bóp để cảm nhận sự mềm mại tròn trịa trong lòng bàn tay hắn, tay còn lại lả lướt từ cần cổ cô đi xuống cuối cùng dừng lại nơi giữa hai đùi Hàn Khiết Tình, Lục Sát dùng lực một chút liền dễ dàng tách hai chân cô ra...
Vật kiêu ngạo nhất của đàn ông đã căng cứng nóng bỏng mà cọ xát giữa hai đùi ngọc ngà của Hàn Khiết Tình, khiến cô dâng lên từng trận tê dại và kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ thân thể.
“Tình Tình... anh yêu em!” Cùng với thanh âm trầm khàn vừa dứt, Lục Sát lập tức đặt vật kiêu ngạo của mình vào nơi hoa nguyệt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình, động mạnh thắt lưng tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô...
“A...” Cơn đau dữ dội từ thân dưới truyền đến khiến cả người Hàn Khiết Tình cuộn tròn lại như con tôm, mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng sức lực của hắn vẫn như bốn năm trước, điên cuồng xâm nhập vào cơ thể cô. Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy xen lẫn vào nhau khiến nước mắt Hàn Khiết Tình tuôn trào như suối, từng giọt từng giọt rơi trượt qua thái dương cô thấm ướt cả khoảng gối. Móng tay dài sơn màu đỏ được cắt tỉa gọn hơn của cô bấm chặt vào bờ vai rộng lớn của người đàn ông, máu tươi theo đó cũng dính vào móng tay cô.
“Tình Tình...” Lục Sát đau lòng hôn lên từng giọt nước mắt của cô, hai tay kéo cơ thể cô dán chặt vào người mình, vậy kiêu ngạo ở trong cơ thể cô chuyển động không ngừng, đâm vào nơi sâu nhất để da thịt chạm sát vào nhau mà điên cuồng cọ xát mạnh mẽ.
Mồ hôi Lục Sát chảy ròng ròng trượt qua cằm hắn rồi nhỏ giọt rơi xuống bầu ngực trắng ngần của cô, từng tiếng thở dốc được bật ra trong cổ họng khô rát của hắn, bàn tay to lớn của hắn đan chặt lấy tay Hàn Khiết Tình áp sát ga giường mềm mại, bên dưới vật kiêu ngạo như một sức mạnh của gió bão đâm vào nơi sâu nhất của cơ thể cô rồi lại rút ra. Mê loạn từng cơn mà liên tục gọi tên cô: “Tình Tình... Tình Tình... Anh yêu em!”
Một cảm giác trống rỗng bao lấy toàn thân Hàn Khiết Tình khi Lục Sát đột nhiên rút ra khỏi thân mình, khiến cả người cô vặn vẹo, cảm giác nóng rực bao trùm lấy khắp thân thể cô, gương mặt cô ửng hồng lúc này có chút khó chịu. Nào ngờ chưa kịp nói gì thì đột nhiên Lục Sát lần nữa đẩy người về phái trước tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô...
Hai chân Hàn Khiết Tình như vô thức nâng lên quặp chặt lấy thắt lưng hắn, ưỡn cao người mà nhiệt tình đáp lại Lục Sát. Bàn tay mềm mại của cô khẽ luồn vào mái tóc đen nhánh của hắn cảm nhận từng sợi tóc mềm của hắn, thủ thỉ gọi tên: “Lục Sát...”
Giây phút Lục Sát tiến vào thân thể cô một lần nữa, nước mắt Hàn Khiết Tình tuôn ra như suối, nhìn người đàn ông cuồng nhiệt phủ trên người mình, cho cô cảm nhận từng trận kɧoáı ©ảʍ đến cực hạn. Cõi lòng cô lúc này lại dâng lên từng trận chua xót, khẽ rướn người dâng đôi môi mềm mại lên áp vào môi hắn mà hôn thật sâu, giọng nói nức nở nghẹn ngào phát ra: “Sát... em nhớ anh...”
Thanh âm mềm mại và sự chủ động nhiệt tình của cô khiến Lục Sát hoàn toàn say mê và chìm đắm, hắn ở bên trong cô không ngừng chuyển động, môi lưỡi nóng bỏng hôn lên từng tấc da thịt của cô, trái tim đau đớn khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô: “Tình Tình... anh xin lỗi... xin em đừng hận anh. Chuyện tối ngày hôm nay xảy ra chỉ vì anh không kìm lòng được... chỉ vì anh quá yêu em!”
Đầu hắn chôn sâu vào bầu ngực mịn màng của Hàn Khiết Tình mà phát ra từng tiếng thở dốc, chốc lát lại ở bên tai cô dụ dỗ: “Tình Tình... nói yêu anh!”
Hàn Khiết Tình trong cơn say mê nhiệt tình đáp lại hắn, cô ưỡn cao người dâng lên bộ ngực tròn đầy lên để Lục Sát ngậm vào, rêи ɾỉ ngắt quãng nói từng tiếng: “Lục Sát... em yêu anh!”
Thân thể Lục Sát co rút dữ dội tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, cảm nhận sự chặt khít rồi dần tiếp nhận hắn của cô mà trở nên càng điên cuồng dữ dội. Cơ thể mềm mại dưới thân áp chặt vào người hắn, thanh âm rêи ɾỉ đê mê của cô lọt vào tai kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của Lục Sát. Từng lần từng lần đưa vật kiêu ngạo to lớn của mình đâm vào hoa nguyệt mê người của cô, theo đó một dòng chất lỏng nóng bỏng từ hắn tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Trong căn phòng to lớn này, tất cả rèm cửa đều kéo kín mít, ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ngủ rọi lên hai cơ thể triền miên say sưa quấn quýt điên cuồng trên giường, trên tường cũng in lên hình dáng cơ thể cao lớn của người đàn ông phủ lên cơ thể mềm mại, tiếng da thịt cọ xát mạnh mẽ, âm thanh thở dốc nặng nề và từng tiếng rêи ɾỉ đê mê thay nhau phát ra, hâm nóng cho bầu không khí này một ngọn lửa rực rỡ của sự cuồng nhiệt...