Nam Châm Trái Chiều

Chương 8: Công viên giải trí

- Cháu ra ngoài chút nhé.

- Khoan đã...Muốn đi đâu thì để bác chở đi.

Tôi xỏ đôi giày cao su của mình vào rồi rút chiếc ô từ trong tủ để giày ra. Đúng như Nhật Minh nói, tối nay trời mưa, nhưng nó là một cơn mưa nhẹ nhàng, chắc là mưa phùn, có lẽ chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi nhờ bác bảo vệ giữ bí mật với bố mẹ rồi chạy lẹ ra khỏi nhà trước khi bác ấy đổi ý.

- Mát quá...- Thấy đã xa xa nhà mình, tôi dần dần giảm tốc độ.

Như mọi khi, tôi lại đi dạo, chỉ đi và đi, nghĩ và nghĩ, nghe những tiếng mưa lộp bộp rơi vào chiếc ô trên đầu mình, thỉnh thoảng còn dẫm chân xuống cho nước tạo ra nhịp điệu, khiến nước bắn toé cả lên ống quần. Đi đến khi mỏi chân thì tìm tạm một ghế ngồi gần đó, tôi dùng khăn mình chuẩn bị rồi lau sạch nước, sau đó ngồi xuống tiếp tục tận hưởng "buổi du ngoạn dưới mưa"...

Tiếng mưa như tiếng đàn, dịu dịu, đều đều rơi xuống, cho tôi một cảm giác an toàn đến nỗi muốn buông lỏng tất cả. Mỗi lần nhìn mưa, tôi sẽ nghĩ về những câu chuyện lãng mạn của văn học, đến cuộc sống yên bình mà tôi mơ ước trong tương lai.

Nhưng lúc này khi nhìn mưa, tôi lại nhớ đến Nhật Minh, khi tôi đang ngồi thảnh thơi như vậy có lẽ nó đang phải dầm mưa ở đâu đó.

Tôi ngả người, khẽ nhắm mắt, và chẳng hiểu sao bản thân mình thở dài.

- Không biết giờ thằng Minh giao hàng xong chưa...

___

- Vậy chốt đi công viên giải trí nhé!

Vâng vâng, và sau bốn ngày tranh giành đấu đá nhau về cái đề bài "cách giải trí của giới trẻ" thì lũ bạn của tôi cuối cùng đã chốt được "giải trí bằng cách đi công viên giải trí". Nói chung đây là chủ đề hợp lý mà ai trong cái nhóm bất ổn của chúng tôi cũng tán thành, à thì thằng Phong Sida vẫn lưu luyến "giải trí bằng cách ngắm mình trong gương" nhưng sau khi chúng tôi nịnh nó mấy câu thì nó cũng chấp nhận công viên giải trí.

Đi công viên giải trí thật ra là ý tưởng của tôi, tôi đơn giản là thấy từ khoá của đề bài trong cụm "công viên giải trí" nên đề xuất thử cho gọi là có tham gia đóng góp, tranh luận với nhóm, ai ngờ chúng nó tán thành hết luôn.

- Vì thời gian không còn nhiều nên chiều nay đúng 2 giờ có mặt tại công viên giải trí "Chơi thả ga cười hahaha cùng các bạn nào" nhé.

- Nhớ mặc đồng phục trường để chụp một kiểu ảnh nhóm đấy.

Chỉ nghe tên công viên thôi mà tôi đã thấy buổi chiều nay bất ổn.

___

- Nhật Linh, mày dậy đi không muộn bây giờ.

Thằng Minh được giao nhiệm vụ sẽ sang gọi tôi dậy để đề phòng ảnh hưởng đến tiến độ của cả nhóm, cơ mà...nó gọi dậy sớm vãi nồi! Thằng này mất hết khái niệm về thời gian rồi hay sao ấy, từ nhà tôi đi bộ đến công viên với tốc độ chậm rề cũng chỉ đến mười lăm phút, mà đúng 1 giờ nó đã gõ cửa phòng. Vậy là tôi với tình trạng mắt còn không mở nổi phải lê xác ra mở cửa phòng cho nó.

- Tao..đây...Chào buổi chiều.

- Chào buổi ch..Wtf mày ổn không đấy em? Cần ngủ thêm không?

- Mày nhìn tao giống ổn không, cần bố mày tài trợ đồng hồ cho mày không?

Tôi vào vệ sinh nhanh chóng rửa mặt rồi xách balo cùng nó xuống tầng. Nhìn lại thì thằng Minh lúc nào cũng ăn mặc chỉnh chu như thế này trước khi đến đây rồi, lại còn đến rõ sớm, nhiều lúc tôi nghĩ nó không cần ngủ luôn.

- Mày ít nhất cũng nên soi lại tóc tai trước khi ra ngoài chứ - Nó cằn nhằn rồi vuốt vuốt lại mái tóc bù xù của tôi, có lẽ đang chỉnh mấy chỗ bị rối - Với cái mặt của mày mà biết ăn diện làm đẹp nữa là trai gái theo ầm ầm.

- Miễn, thế thì mệt mỏi cho tao lắm...À thế, chúng ta sẽ đi bằng cái gì?

- Yên tâm đi, nếu tao nói đi bộ chắc mày sọc chết tao mất, nên tất nhiên là đi bằng xe đạp rồi - Nó vừa nói vừa chỉ tay vào con xe đang dựng trước cửa nhà tôi.

- Cơ mà...Tao làm gì biết đi xe đạp.

- Chứ mày nghĩ tao để mày đèo tao chắc? Nguy hiểm bỏ xừ, nhỡ đang lái mày buồn ngủ rồi đâm vào đâu hỏng xe tao thì chết.

Nếu nó đèo thì tốt rồi, có thể tranh thủ ngủ trên đường đi.

Tôi ngồi lên yên xe rồi giao phó sự an toàn của mình cho cái "kinh nghiệm 10 năm đua xe" gì đấy mà thằng Minh kể (hoặc chém gió).

- Ơ Nhật Linh! Có cần bác đưa đi không? - Bác bảo vệ nhà tôi hơi lo nên chạy lại hỏi.

- Dạ thôi ạ. Với cả bác giữ bí mật với bố mẹ hộ cháu nhé.

- Đi để học tập có gì phải giữ bí mật?

Lỡ nói theo thói quen thôi ấy mà.

- Vậy cậu trai này đèo cẩn thận, đừng đánh võng lạng lách thì khổ.

- Vâng, cứ tin ở cháu, cháu là người có kinh nghiệm mười nă...

- Phóng nhanh đi Minh trước khi bác ấy đổi ý - Tôi giục để thằng Minh không tiếp tục kể "câu chuyện đạp xe huy hoàng" của nó trong quá khứ nữa.

Xe đã bắt đầu lăn bánh. Theo cách nó nói thì tôi đã tưởng tượng nó là dân tổ lái, lái solo với tốc độ ánh sáng, nhưng Nhật Minh không đạp xe quá nhanh, nó còn đạp chậm lại để ngắm hết chỗ này đến chỗ kia, thỉnh thoảng mấy người quen của nó ven đường gặp là chào, đúng là quái vật giao tiếp.

Chiều nào Hà Nội cũng nắng gắt, ngồi yên sau được nó che nắng cho cũng khá mát, nhưng che chỉ che được một phần mười, trời vẫn nắng chói chang như muốn nướng tôi vậy. Định ngủ mà nóng thế này thì sao mà ngủ nổi.

- Ê Linh. Quán này ngon cực, mày ăn thử bao giờ chưa? - Nó chỉ tay vào một quán bán cá viên chiên ven đường.

- Quán xiên bẩn chỗ kia ấy hả?

- Đúng rồi, à nói đến "xiên bẩn" tao nhớ có hồi tao với thằng Phong Sida đi ăn ở đấy, thằng Phong gọi món với bà chủ quán là "Cho cháu hai que xiên bẩn" xong bị bà chủ quán chửi sấp mặt. Thế là mỗi lần đi lại quán đó nó phải biến tấu thành "xiên sạch" bả mới bán.

- Vậy à...? Tao thì chưa được đi bao giờ...

- Thật á! Thế còn quán kia thì sao?

- Chỗ "Bánh tráng đặc sản các loại" ấy hả?

- Đúng rồi, thím của con Mai làm ở đấy nên tao qua ăn hay được miễn phí lắm.

- Tao cũng...chưa được đi bao giờ.

Sau đó thằng Minh hoá thành reviewer ẩm thực, giới thiệu cho tôi cả vạn quán khác mà trước đây tôi chỉ nhìn chứ chưa bao giờ bước chân vào.

Nhưng mỗi lần nó hỏi tôi đã ăn bao giờ chưa, thì tôi chỉ biết ngại ngùng đáp lại từng câu "Tao cũng chưa được đi bao giờ".

Vì bố mẹ tôi cấm ăn những quán lề đường mà, bố mẹ tôi luôn nói những đồ ăn đó không tốt, suy nghĩ đó đã ngấm vào đầu tôi từ bé nên tôi tưởng nó không tốt thật, cần phải tránh xa, bởi thế dù có cơ hội tôi cũng không ghé vào thử.

- Mày có bệnh gì không Minh?

- Không, sao mày hỏi thế?

Đó, Nhật Minh ăn suốt mà nó vẫn sống sờ sờ, có bệnh tật gì đâu...?

Bạn bè tôi ai cũng ăn mà, bố mẹ chúng nó thậm chí trở chúng nó đi ăn và ăn cùng chúng nó nữa kìa, tại sao chỉ mỗi tôi là bị bố mẹ cấm...?

Cảm giác thật khó chịu, và cả tủi thân nữa...

- Nếu mày chưa ăn thử món nào thì mai dậy sớm đi với tao ăn từng quán một nhé?

- Hả...? - Tôi ngạc nhiên - Nhưng mai mày phải trông quầy mà, mẹ mày đã khỏi hẳn đâu.

- Yên tâm, mai thứ sáu, quầy nhà tao nghỉ bán vào thứ sáu mà.

- Nhưng bố mẹ tao...

- Bố mẹ mày làm sao?

- À không...Tao sẽ đi!