Khi Úc Phi Tuyết mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nụ cười vô cùng xấu xa trước mắt, nàng hoảng hốt thét lên, vội lùi về góc giường nhưng lại bị Lãnh Dịch Hạo ôm về: "Sao thế, sử dụng ta xong là muốn chạy à?"
"Cái, cái gì mà sử dụng xong..." ý thức Úc Phi Tuyết bắt đầu trở về, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Một tay Lãnh Dịch Hạo chống xuống, một tay giằng lấy tấm chăn tơ của Úc Phi Tuyết. Hắn buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Úc Phi Tuyết, bắt đầu giúp nàng khôi phục trí nhớ: "Ngày hôm qua nàng dụ dỗ ta."
Khoé môi Úc Phi Tuyết hơi run rẩy, đúng là rất biếи ŧɦái: "Ai dụ dỗ ngươi! Cút ngay!", tung một cước sang nhưng tiếc là bị Lãnh Dịch Hạo bắt được, Úc Phi Tuyết sợ đến mức kêu lên một tiếng, rụt chân lại.
"Đầu tiên là nàng gọi tên ta. Sau đó lại cởϊ qυầи áo trước mặt ta." Bàn tay của Lãnh Dịch Hạo vươn tới nhưng bị Úc Phi Tuyết đẩy ra.
"Là nàng ôm ta rồi nói đi nói lại là, nàng vẫn còn muốn."
Úc Phi Tuyết kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Lãnh Dịch Hạo, có sao? Thật vậy chăng? Là thế sao? Hình như cũng hơi có ấn tượng.
"Không cho nói, không cho nói!" Úc Phi Tuyết lao tới che miệng Lãnh Dịch Hạo, một hành động kia gãi đúng chỗ ngứa. Lãnh Dịch Hạo nhân cơ hội này xoay người một cái đem nàng đặt dưới thân thể: "Là nàng nói nàng sẽ ngoan." Như thế này có vẻ dễ nói chuyện hơn.
"Ta... Ta... Ngươi..."
"Nói phải giữ lời. Không cho phép đổi ý." Lãnh Dịch Hạo cười hấp dẫn vô cùng. Đó chính là biểu hiện sau khi đã thoả mãn.
"Đồ biếи ŧɦái, ngươi để cho ta đứng dậy!" Không thể nói chuyện bình thường sao? Làm gì cứ dùng gậy gộc chĩa về phía nàng vậy!
"Không cho!" Như vậy thật dễ nói chuyện!
"Lãnh Dịch Hạo, trở về Đào Hoa Uyển của ngươi đi... Ô..." Một khi Úc Phi Tuyết khôi phục ý thức, thù mới hận cũ sẽ cùng dâng lên.
Có được khoảng thời gian bên nhau tốt đẹp như thế, sao có thể để cho cái miệng quạ đen của tiểu nha đầu phá hủy được, Lãnh Dịch Hạo hôn lên môi của nàng. Đợi nàng bình tĩnh lại, Lãnh Dịch Hạo mới từ từ ngẩng đầu, cười hấp dẫn: "Nha đầu, muốn biết cái gì gọi là nàng trên ta dưới không?"
"Hả?" Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn, trước động tác thể hiện rất hình tượng của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu, trước một Lãnh Dịch Hạo to lớn không hiểu sao bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ ngại ngùng.
"Lãnh Dịch Hạo!" Úc Phi Tuyết liều mạng véo cổ của hắn. Đồ biếи ŧɦái, từ nay về sau nàng không cònũi gặp người khác rồi!
"Mưu sát chồng sao..." Lãnh Dịch Hạo hai tay nắm cả eo của nàng, thừa dịp nàng không sẵn sàng, trực tiếp tiến vào cơ thể.
"A -" Úc Phi Tuyết bị "Gϊếŧ" trở tay không kịp, cơ thể mơ màng một lúc, lại một lần nữa để cho con soi xám ấy ăn sạch sẽ.
Tâm trạng của Lãnh Dịch Hạo rất tốt, hắn tốt bụng vui vẻ thảo luận vấn đề cái gì gọi là "nàng trên ta dưới", "nàng dưới ta trên", còn có cả "nàng trước ta sau".
Đợi đến lúc Lãnh Dịch Hạo thoả mãn, Úc Phi Tuyết đã mệt đến nỗi không mở miệng nổi.
"Đồ biếи ŧɦái, không cho phép ngươi chạm vào ta!" Úc Phi Tuyết nửa mê nửa tỉnh khẽ lẩm bẩm. Lãnh Dịch Hạo không khỏi cười khẽ một tiếng.
"Được, ta không chạm vào nàng." ta chỉ ôm nàng một cái.
Úc Phi Tuyết ngủ một giấc thật ngon, mãi đến lúc hoàng hôn, mới chậm rãi mở mắt ra. Tên biếи ŧɦái đâu rồi?
Úc Phi Tuyết trong lòng thoáng buồn, nhất định hắn lại đến Đào Hoa Uyển rồi.
Úc Phi Tuyết ai oán co người lại đứng dậy, không khỏi nhẹ nhàng "a" một tiếng, đau quá. Cả người giống như vừa từ cõi chết trở về. Từ đêm hôm qua đến giờ từng đoạn trí nhớ từ chút từng chút quay lại trong đầu.
Nàng và Lãnh Dịch Hạo...
Thế nhưng Lãnh Dịch Hạo lại đi rồi.
Úc Phi Tuyết đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là nằm trên giường.
Vì sao nàng nghĩ lại nghĩ đến Lãnh Dịch Hạo?
Vì sao biết rất rõ ràng Lãnh Dịch Hạo trong lòng chỉ có Ngọc Điệp độc ác kia, tại sao lại bất giác nhớ đến hắn. Nàng cũng trúng độc rồi
Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, nàng rốt cuộc là cái gì? Có lúc vô cùng nhiệt tình, sau đó lại vứt bỏ nàng. Muốn đến thì đến, tỉnh dậy lại đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn có khi dịu dàng như nước, nhưng một khi tỉnh táo, hắn lại biến mắt tăm — không, không phải biến mắt tăm, chỉ là hắn lại đến bên một nữ nhân khác.
Úc Phi Tuyết khổ sở ôm lấy thân thể mỏng manh của chính mình. Một cảm giác mất mát, từ đáy lòng dâng lên. Cửa ra vào truyền đến một tiếng gọi trầm trầm:
"Tiểu Tuyết, nàng đã tỉnh chưa?"
A Khánh!
Úc Phi Tuyết khoác áo choàng ngồi xuống bên giường, không biết vì sao, nàng hiện tại rất muốn tìm người trò chuyện. Mặc dù không nói ra cũng được, nhưng cứ nghĩ đến bên mình có một người, có thể ngồi cùng nàng một chút cũng tốt.
"Ta tỉnh rồi, ngươi vào đi."
Lãnh Dịch Khánh bước chân do dự một chút, nên vào hay không. Trong phòng, không khí mập mờ vẫn chưa tiêu tan, trên giường lộn xộn và sắc mặt ửng đỏ của Úc Phi Tuyết làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh tê rần. Tay hắn nắm chặt thành quyền rồi lại cố gắng để không thể hiện ra ngoài.
Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên, lựa chọn ngồi xuống bàn cách xa giường.
"A Khánh, ngày hôm qua..."
"Ngày hôm qua chúng ta bị người hạ độc." Lãnh Dịch Khánh tỉnh táo nói.
"A... Thực xin lỗi. Liên lụy đến ngươi rồi." - tất cả là do nàng muốn đi cứu Mã Thiên Ba, nên mới thành như vậy.
"Đồ ngốc, nói cái gì liên lụy với không liên lụy, chỉ cần nàng không việc gì là tốt rồi." Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh giống như có thể nhìn thấy cả hồ nước, trên khuôn cương nghị là cả một sự dịu dàng.
"A Khánh, ngươi thật tốt." Úc Phi Tuyết tự đáy lòng nói.
Lãnh Dịch Khánh khó khăn cúi đầu cười cười, tốt, có cái gì hay chứ? Nàng cuối cùng vẫn là thê tử của người khác.
"Nếu như A Hạo có thể như ngươi, thì thật tốt." Úc Phi Tuyết thì thào bổ sung một câu, làm cho Lãnh Dịch Khánh lại một lần nữa lạnh từ đầu tới chân. Một cảm giác đau lòng dưới đáy lòng tràn đầy. Một câu nói kia của Úc Phi Tuyết cũng có thể giải thích: Lãnh Dịch Hạo đối với nàng không tốt.
"Sớm biết có hôm nay, có lẽ lúc bái đường ta nên mang nàng đi." Người đang lúc bất lực, luôn đưa ra loại giả thiết vô bổ này.
Úc Phi Tuyết vô lực cười cười: "Ngươi không sợ phụ hoàng ngươi trách sao?"
"Không sợ." Vì ngươi, cái gì ta cũng không sợ, nhưng câu nói sau cùng, Lãnh Dịch Khánh không nói ra.
"A Khánh, nếu như ngươi là hoàng đế thì tốt quá." Úc Phi Tuyết nói một câu không khỏi làm cho Lãnh Dịch Khánh sửng sốt.
"Ngươi nghĩ ta có thể làm hoàng đế?"
"Nếu như ngươi là hoàng đế, sẽ không chỉ hôn ta với Lãnh Dịch Hạo, cũng sẽ không để Lãnh Dịch Hạo bắt nạt ta. Ngươi có thể hạ chỉ đuổi Ngọc Điệp kia đi..." Úc Phi Tuyết đột nhiên im lặng. Đuổi đi thì như thế nào? Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, người quan trọng nhất không phải là nàng.
"Tiểu Tuyết." Lãnh Dịch Khánh dịu dàng gọi một tiếng, trong lòng của hắn Úc Phi Tuyết luôn giống như một tinh linh sinh động, thanh khiết động lòng người, hơn nữa còn rất tinh quái. Nhưng giờ phút này, Úc Phi Tuyết giống như người bị rút đi linh hồn, thất hồn lạc phách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã bi thương khiến Lãnh Dịch Khánh trong lòng không ngừng đau đớn.
Đúng vậy, nếu như hắn là hoàng đế, hắn có thể thay đổi tất cả.
"A?" Úc Phi Tuyết từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại.
"Ta tới từ biệt nàng." Trong nháy mắt Lãnh Dịch Khánh đưa ra một quyết
"Chào từ biệt? Ngươi phải đi?" Úc Phi Tuyết ngạc nhiên.
Lãnh Dịch Khánh nhẹ gật đầu, trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn biết mình ở lại đây cũng chỉ để cho những người muốn gây chuyện thêm cơ hội, bọn họ lợi dụng hắn làm thương tổn Úc Phi Tuyết. Nhưng hắn cứ như vậy rời đi, lại thấy không đành lòng. Hắn đi, Tiểu Tuyết sẽ sao đây?
Hắn đi, nhưng sẽ đi đến đâu? Nhưng bây giờ, hắn có một mục tiêu. Hắn biết rõ hắn nên đi đâu.
"Đúng vậy, ta muốn trở lại kinh."
"A Khánh!" Úc Phi Tuyết xoay người xuống giường, một tay giữ chặt Lãnh Dịch Khánh, nam nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng, rốt cục cũng muốn đi rồi sao?
"A Khánh, ngươi thật sự muốn đi?"
"Đúng vậy. Nàng hãy đợi ta." Trong lời nói Lãnh Dịch Khánh có sự kiên định hiếm thấy.
"Hả?" Úc Phi Tuyết nghe không hiểu lời này của Lãnh Dịch Khánh, nàng nghĩ, Lãnh Dịch Khánh đi lần này, có lẽ không còn có cơ hội gặp mặt. Bởi vì, nàng cũng sắp đi rồi.
Lãnh Dịch Khánh cuời dịu dàng, gạt mấy sợi tóc dài rối bên thái dương Úc Phi Tuyết ra sau tai.
"Chăm sóc bản thân cho tốt, không nên đối đầu với A Hạo. Hắn thích nữ nhân dịu dàng, biết nghe lời kiểu như Ngọc Điệp. Ngươi phải học được cách bảo vệ mình, biết không?" Lời nói Lãnh Dịch Khánh làm Úc Phi Tuyết đau xót.
Ngoại trừ mấy vị sư phụ, không ai đối với nàng tốt như vậy.
"A Khánh!" uất ức và đau thương trong lòng Úc Phi Tuyết giống như hồng thủy tìm được rồi một lỗ hổng, trong nháy mắt dâng lên.
Lãnh Dịch Khánh đau lòng vuốt mái tóc Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết không kìm được lòng ngả lên vai của hắn. Nàng lạnh quá, thật sự rất lạnh, nàng chỉ mong có người có thể ô
Tay Lãnh Dịch Khánh do dự một chút, rốt cục chậm rãi đặt lên vai Úc Phi Tuyết: "Tiểu Tuyết..."
Đau lòng thì sao đây, hắn có quyền gì mà yêu thương nàng?
"Hay cho cái tình chàng ý thϊếp!" Một giọng nói lành lạnh vang ở cửa ra vào, Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết nhìn lại, Lãnh Dịch Hạo đang tựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.