Dưới tình huống còn chưa xác nhận thân phận, Chu Nặc vẫn ở lại căn hộ mình thuê. Đúng lúc là cuối tuần, Tần gia chưa đưa cô đi làm xét nghiệm DNA, Hà Linh Lị đã tranh thủ nói rất nhiều lời tốt đẹp, cố gắng thể hiện tình yêu thương vô tận đối với Chu Nặc.
Tưởng Yên Nhiên cùng Đỗ Trọng đều tỏ thái độ giống nhau, sau khi về nhà thì gọi Đỗ Hạo Vũ đến trước mặt, lần đầu kể cho anh nghe về thân thế của Chu Nặc.
Đỗ Hạo Vũ không có ấn tượng gì với người cô chưa từng gặp mặt, chỉ là cảm thấy Chu Nặc quá đáng thương. Một người phải rời xa ba mẹ mà lớn lên ở Đỗ gia, Đỗ gia đối xử với cô như thế nào, trong lòng anh biết rõ ràng, anh hỏi ba mẹ: “Vậy về sau chúng ta phải đối xử với Nặc Nặc như thế nào?”
“Để con đính hôn với con bé để bồi thường, con đồng ý không?” Tưởng Yên Nhiên cố ý nói.
Đỗ Hạo Vũ nhìn ra bà ta đang đùa, lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ đừng nói bậy, nếu để Nhất Nhất biết, cô ấy sẽ đau lòng.”
“Nhất Nhất, Nhất Nhất, mỗi ngày chỉ biết đến Nhất Nhất của con, mẹ thấy con cũng không cần người mẹ ruột này nữa rồi!” Tưởng Yên Nhiên tức giận đi lên tầng.
Đỗ Hạo Vũ sờ đầu, khi đi tìm Lương Gia Ý thì vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Chu Nặc. Hai người mới vừa hòa giải sau vụ việc của Vương Manh Manh không bao lâu, anh thầm nghĩ ngày sau Lương Gia Ý vào cửa thì cũng là chị dâu của Chu Nặc, nói thân thế của cô cho Lương Gia Ý biết thì hẳn là Chu Nặc sẽ không có ý kiến gì đâu? Huống chi, Chu Nặc cũng chưa từng làm cái gì.
Lương Gia Ý thuận lời biết được chuyện Tần gia muốn nhận lại con gái ruột từ trong miệng anh, cô nắm chặt điện thoại, thấp giọng nói: “Vậy thì thật tốt, cô ấy sắp tìm được ba mẹ ruột rồi.”
“Đúng vậy, ai mà biết ba mẹ ruột của con bé xa tận chân trời gần ngay trước mắt chứ, chính là Tần gia đó.” Đỗ Hạo Vũ không nói chuyện xấu nhà mình cho Lương Gia Ý biết, việc Tần gia nhận lại con gái đã thống nhất thông báo ra ngoài là tìm được con gái sinh đôi năm đó bị người khác ôm nhầm ở bệnh viện về.
Lương Gia Ý nắm chặt tay, cô mới là con gái ruột của Tần gia, Chu Nặc, Chu Nặc chỉ là đồ giả mạo thôi!
Ngày hôm sau, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lương Gia Ý đến Tần gia thăm Hà Linh Lị một chuyến. Từ sau khi thành niên, số lần cô tới Tần gia đã giảm bớt, Hà Linh Lị nhìn thấy cô thì rất vui vẻ, bà ta còn đang muốn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mà không có ai đi cùng, nhân tiện kéo Lương Gia Ý đi theo.
“Nhất Nhất, năm nay con mới tốt nghiệp nhậm chức, có phải còn chưa đi kiểm tra sức khỏe không, hay là chúng ta cùng nhau đi khám đi, dì trẻ tiền.” Mấy phu nhân nhà giàu như Hà Linh Lị, mỗi năm đều sẽ đi kiểm tra sức khỏe, hơn nữa giá cả rất đắt đỏ. Lương Gia Ý không nhớ kiếp trước có chuyện này không, nhưng nếu Hà Linh Lị đã nói ra thì cô cũng thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, hơn nữa có thể sẽ phát hiện được bí mật gì đó từ lần kiểm tra sức khỏe này.
Lấy máu kiểm tra sức khỏe, Lương Gia Ý cùng Hà Linh Lị làm giống nhau, hai người tay trong tay ra khỏi bệnh viện, Hà Linh Lị vỗ tay cô đảm bảo: “Sẽ có chuyên gia đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe đến nhà dì, dì sẽ bảo bọn họ đưa cả của con đến nữa, đến lúc đó con cứ đến lấy là được, nhưng ngàn vạn lần đừng mua đồ gì cho dì, con vừa mới tốt nghiệp, kiếm tiền không dễ dàng.”
Lương Gia Ý cảm động đến mức nước mắt cũng rơi xuống, mama của cô tốt như vậy, lại phải để người khác hưởng thụ phần thân tình này, mà Chu Nặc còn mượn thế lực của Tần gia để đuổi cô đi, kiếp này cô nhất định sẽ không để cục diện như vậy lặp lại!
...
Hành tung của hai người ở bệnh viện này được người khác báo cho Tần Kiền. Hà Linh Lị kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện tư nhân, cũng là xí nghiệp trên danh nghĩa Thạch Thành An. Bác sĩ ở bệnh viện tư nhân cũng không biết quan hệ của Tần Kiền và Hà Linh Lị, nhưng hành vi thu nhận hối lộ là tuyệt đối không cho phép.
“Tần tổng, có muốn tố giác hành vi của bác sĩ không?” Đường Tư hỏi thật cẩn thận. Đi theo bên cạnh ông chủ sẽ không cẩn thận biết được rất nhiều bí mật hào môn, cũng không biết mình biết quá nhiều như vậy thì sẽ rơi vào kết cục gì.
Tần Kiền lắc đầu: “Tạm thời không cần xử lý, giữ lại chứng cứ, ngày sau sẽ có lúc hữu dụng.”
Có nhiều bệnh viện như vậy mà Hà Linh Lị không tới, lại cố tình lựa chọn bệnh viện tư nhân xa hoa sang quý nhất, hẳn là không đặt anh ở trong mắt. Năm đó người nɠɵạı ŧìиɧ là ba anh, Tần Kiền vẫn luôn không so đo gì với người mẹ kế này, nhưng hiện tại Hà Linh Lị không an phận mà tính kế anh, vậy anh cũng không cần khách khí.
“Nhìn chằm chằm chỗ Chu Nặc xem khi nào làm xét nghiệm DNA, ngoài ra hỏi thử bác sĩ xem một tuần sau tôi có thể xuất viện không.”
Đường Tư bỏ qua sự bát quái trong lòng mà gật đầu, nghiêm túc nói một chữ được.
***
Bốn ngày sau, báo cáo xét nghiệm DNA của Chu Nặc cùng vợ chồng Hà Linh Lị đã có, kết quả thể hiện rõ rằng cô có quan hệ ruột thịt với vợ chồng hai người họ.
Tưởng Yên Nhiên vẻ mặt thành khẩn nói: “Nặc Nặc, con xem đi, chúng ta còn có thể lừa con sao, hơn nữa đây là cơ quan giám định con chọn, chuyện năm đó là thật.”
Hà Linh Lị liên tục gọi tâm can bảo bối của mẹ, giống như là thật vậy.
Tần gia tìm lại con gái ruột, bước tiếp theo chính là đưa về nhà, ở cùng một chỗ để bồi dưỡng tình cảm. Tưởng Yên Nhiên đề nghị mở một bữa tiệc lớn để thông báo cho bạn bè cùng người thân của Tần gia, nhưng Chu Nặc lại nhíu mày: “Thực xin lỗi, dì, con không muốn mở tiệc gì cả, hai ngày sau con phải nhậm chức đi làm, mấy cái hình thức này kia thì không cần đâu?”
Hà Linh Lị muốn gật đầu nói được, nhưng Tần Chí Hào không muốn ủy khuất con gái, nhiều năm như vậy muốn gặp cũng không gặp được, hiện giờ thật vất vả mới đón được về, đương nhiên phải thật náo nhiệt. Tưởng Yên Nhiên cũng rán đồng, còn nói: “Đúng vậy, con ở nước ngoài nhiều năm như vậy còn chưa từng ra mắt ở đây, về sau con với Hạo Vũ kết hôn, mọi người đều không biết con thì làm sao mà được?”
“... Dì, con chưa từng nói là sẽ đính hôn với anh Hạo Vũ.” Chu Nặc nhấn mạnh, Đỗ gia quyết tâm muốn chia rẽ đôi uyên ương Đỗ Hạo Vũ và Lương Gia Ý, thậm chí còn không tiếc để cho hai người đính hôn. Đỗ gia dù không hài lòng với cô, muốn lấy cô làm bàn đạp thì cũng không cần tàn nhẫn như vậy chứ?
“Nếu con cái không muốn thì cũng không thể cưỡng ép con bé, Yên Nhiên, tôi cảm thấy chuyện đính hôn về sau rồi thương lượng.” Hà Linh Lị đương nhiên sẽ không để Chu Nặc và Đỗ Hạo Vũ đính hôn, nếu không thì đặt Lương Gia Ý ở chỗ nào?
Tưởng Yên Nhiên không vui lắm, nhưng ngại có nhiều người ở đây nên không thể trực tiếp phê bình Chu Nặc, đành phải nói: “Nếu Nặc Nặc thẹn thùng thì trước tiên chưa cần nói đến.”
“Nặc Nặc, con về nhà ở với baba được không? Baba sẽ bồi thường cho con.” Tần Chí Hào rất nhiệt tình.
Chu Nặc nhìn biểu tình của ông ta, bỗng nhiên ý thức được Tần Chí Hào không biết chuyện Hà Linh Lị tráo hai đứa trẻ. Bà ta làm cũng đủ kín đáo.
“Con đã trưởng thành, lại có công việc phải làm, cuối tuần con trở về được không?” Chu Nặc chưa nghĩ được biện pháp tốt, cho nên hiện tại đã tiến vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tưởng Yên Nhiên càng thêm tức giận, cười nói: “Nặc Nặc, Tần gia là nhà của con, một nữ hài tử như con ở bên ngoài không an toàn, dì nghe nói khoảng thời gian trước, con còn nảy sinh tranh chấp với người ở đây phải không?”
Chu Nặc rũ mắt: “Nhưng mà, dì à, con muốn tự lựa chọn cuộc sống của mình.”
Tần Chí Hào đau lòng, đứng ra nói: “Nặc Nặc còn xa lạ với chúng ta, chúng ta từ từ ở chung một đoạn thời gian rồi hẵng nói đến chuyện sống cùng nhau, được không?”
“Cảm ơn.”
Tưởng Yên Nhiên không khuyên được cô, chuẩn bị đến bệnh viện báo cáo tiến triển với Đỗ Chấn Quốc. Chờ đến lúc chạng vạng, hai vợ chồng Tần Chí Hào muốn đưa Chu Nặc đi ăn cơm chiều, trước khi ra cửa, Chu Nặc đưa tay quấn lấy một sợi tóc của Hà Linh Lị, hai người không hề chú ý tới. Chu Nặc mặt không đổi sắc, nói xin lỗi Hà Linh Lị, vội vàng về phòng thay quần áo, sau đó mới đặt sợi tóc trong tay vào một cái phong bì mới tinh.
“Nặc Nặc, con muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được, mọi người làm chủ là được rồi.” Chu Nặc cầm túi xách, mặc váy dài ưu nhã mỹ lệ đứng ở trước mặt mọi người.
Tần Chí Hào cười ha hả nói: “Nặc Nặc lớn lên rất giống ba, xinh đẹp đến vậy!”
Hà Linh Lị cười nắm tay Chu Nặc: “Nặc Nặc lớn lên vẫn giống mẹ nhiều hơn!”
“Đúng rồi, Nặc Nặc, anh trai con cũng trở về rồi, thằng bé nói muốn gặp con, còn chuẩn bị quà cho con rồi, bữa tối có rất nhiều bất ngờ đấy.” Tần Chí Hào không cẩn thận nói hơi nhiều.
Hà Linh Lị đập ông ta một cái, oán trách: “Sao mà ở trước mặt con gái cũng giống trẻ con vậy chứ...”
Tần Chí Hào cười hì hì, Chu Nặc cũng nở nụ cười. Đến nơi ăn cơm, quả nhiên có một thanh niên dáng người cao gầy đứng ngoài cửa khách sạn, nhìn thấy Chu Nặc cũng không dám nhận bừa, vụng về hỏi: “Mẹ, đây là em gái của con sao?”
“Đúng vậy, chính là Nặc Nặc.”
Tần Thư Hàn tiến lên ôm cô, dáng người to lớn cơ hồ là ôm cả người Chu Nặc vào trong lòng, có vẻ vô cùng nhỏ xinh.
“Nặc Nặc, chào mừng em trở về.”
“Xin chào.” Chu Nặc gọi một tiếng anh cả dưới ánh mắt trông chờ của anh, cô có chút ấn tượng với người anh này trong nguyên tác, đối xử với nguyên chủ khá tốt, thật sự giống như một người anh lớn, cho dù sau khi bị vạch trần thân phận thì vẫn y như cũ.
Tần Thư Hàn thực sự vui vẻ mà xoa đầu cô, lấy một món quà ra, là một cái vòng cổ kim cương, rất xinh đẹp cũng rất sang quý. Chu Nặc bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nam hài tử của Tần gia đều thích tặng vòng cổ cho người khác sao? Cô đoán năm đó khi Tần Chí Hào tán gái cũng dùng thủ đoạn như vậy nhỉ?
Trong bữa tối, Tần Chí Hào đối xử ân cần với Chu Nặc nhất, còn có vài phần áy náy. Ông ta vẫn luôn cho rằng nếu không phải do năm đó mình phong lưu đa tình thì cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy, nên vô cùng săn sóc Chu nặc cùng Hà Linh Lị.
“Nặc Nặc, con yên tâm, baba nói bồi thường cho con thì nhất định sẽ làm được, con muốn cái gì cũng có thể nói với baba!” Tần Chí Hào bày tỏ thái độ.
Chu Nặc lắc đầu: “Hiện tại con rất tốt, cái gì cũng không thiếu.”
Cô vẫn không quen ở chung với người trong nhà, Tần Chí Hào cùng Tần Thư Hàn có tâm chiếu cố cảm xúc của cô, toàn bộ hành trình đều rất săn sóc. Sau khi ăn xong, bọn họ còn muốn cùng đưa Chu Nặc về nhưng lại bị cô uyển chuyển từ chối, cuối cùng là Tần Thư Hàn xung phong nhận việc đưa cô về.
“Nặc Nặc, về sau có anh trai che chở cho em, nhất định sẽ không để em chịu khổ thêm nữa.” Tần Thư Hàn rất chân thành.
Chu Nặc cười nhạt: “Thực xin lỗi, hiện tại em vẫn không có cảm giác chân thật, không đáp lại được cảm tình của mọi người, thật ngại quá.”
“Đồ ngốc, không cần khách khí với anh trai như vậy.”
Tần Thư Hàn đưa cô đến dưới tầng, nhìn cô an toàn về đến nhà mới lái xe rời đi.
Lương Gia Ý đứng ở chỗ tối, trên người bị muỗi đốt cũng không dám nhúc nhích nửa phần. Nếu để Chu Nặc thuận lợi tiến vào Tần gia, vậy hết thảy mọi chuyện của kiếp trước sẽ tái diễn, cô trọng sinh trở lại không có chút tác dụng gì. Nhưng nếu cô vô cớ xuất binh, cũng không thể trực tiếp lôi kéo Hà Linh Lị đi làm xét nghiệm DNA, càng không thể giải thích là làm sao mà biết được. Ba mẹ nuôi của cô đã sớm qua đời, chỉ còn lại ông nội, cũng đâu thể tùy tiện đưa ông nội đi xét nghiệm AND rồi đi khắp nơi tìm ba mẹ ruột?
Lương Gia Ý đang tự hỏi biện pháp vạch trần, Chu Nặc cũng vô cùng đau đầu.
Ở Tần gia chỉ có Hà Linh Lị biết tình hình thực tế, nam nữ chính còn cần ngược luyến, chờ đến khi Lương Gia Ý biết tình hình thực tế là tận mấy năm sau, khi đó thế lực gây trở ngại hai người họ ở bên nhau cơ bản đều đã biến mất. Để nữ chính được làm sáng tỏ thân phận chính là dệt hoa trên gấm, chứng minh rằng tình yêu của hai người có thể vượt qua tầng lớp giai cấp, không nhiễm thế tục mà vượt qua khó khăn.
Chu Nặc thậm chí còn không sợ chết nghĩ, nếu dựa theo nội dung nguyên tác, đi theo con đường nữ phụ độc ác, vậy Hà Linh Lị có thể nhịn được con gái của mình bị bắt nạt sao? Nhưng làm như vậy sẽ khiến cho đại đa số người phản cảm, đến cuối cùng bị mọi người xa lánh, vô cùng thảm hại.
“Thôi, việc cấp bách là phải đi làm xét nghiệm DNA chân chính.” Chu Nặc lấy phong thư từ trong túi ra, trong đó là tóc của Hà Linh Lị, cô muốn tự mình đến cơ quan giám định làm xét nghiệm.
...
Ngày hôm sau là ngày làm việc, Chu Nặc đến cơ quan giám định từ sớm, đưa ra vật mẫu xét nghiệm, chờ đợi kết quả. Mà toàn bộ hành động của cô đã được người ta âm thầm giám sát rồi báo cáo với Tần Kiền.
Sự ưu nhã thong dong của nữ nhân trong ảnh chụp như được khắc sâu vào xương cốt, không có nửa phần tương tự nữ nhân vì yêu mà điên cuồng của kiếp trước. Tần Kiền bình tĩnh nhìn một hồi lâu, thật sự không xác định được rốt cuộc là có tình huống gì, chẳng lẽ cũng từng trải qua kiếp trước như anh, rồi trọng sinh trở lại đây?
Vô luận là như thế nào.
“Tôi đã rời khỏi Tần gia lâu rồi, nếu đang dưỡng thương, còn có việc vui như tìm được thiên kim Tần gia thì tôi đương nhiên phải trở về đó một thời gian rồi.”
“Đường Tư, giúp tôi xử lý thủ tục xuất viện, đưa tôi về Tần gia.” Tần Kiền nhắm mắt lại, giấu đi sự tàn nhẫn trong đó.