Trước khi ông ngoại của Tần Kiền đến, có một nữ nhân viên bán hàng xách theo mấy cái túi tới, Đường Tư dắt người nọ đến trước mặt Chu Nặc: “Chu tiểu thư, giày của cô bẩn rồi, tôi cho người mang vài đôi mới tới, cô đi cỡ bao nhiêu?”
Nhân viên bán hàng mang tới năm cỡ, Chu Nặc thực sự kinh ngạc, chọn cỡ của mình, nhân viên kia cũng phải mau chóng rời đi.
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Nhân viên bán hàng cười tủm tỉm lắc đầu, “Là Đường tiên sinh gọi tôi tới, anh ấy sẽ trả tiền.”
Đường Tư cũng nói: “Chu tiểu thư, đây là việc chúng tôi nên làm.”
Chu Nặc cũng không giả bộ khách khí từ chối, thay giày mới rồi để giày cũ vào cái hộp giày trong tay, an tĩnh chờ đợi ông ngoại của Tần Kiền đến. Đường Tư âm thầm đánh giá cử chỉ của cô, trong lòng vô cùng tò mò, một nữ tử nhu nhược như vậy dám đơn độc cứu người ở vùng ngoại ô, có vẻ là thực sự thiện lương. Nếu đổi thành người khác, nhất định là sẽ sợ phiền toái, mà thương thế của Tần Kiền còn chậm trễ hơn nữa, cũng khó nói được sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chu tiểu thư, Thạch lão tiên sinh sẽ đến rất nhanh, ông ấy là ông ngoại của Tần tổng, là người rất yêu thương Tần tổng, ông ấy tới chính là vì muốn cảm ơn cô.” Đường Tư nói chuyện rất uyển chuyển, Tần Kiền hiện tại còn đang nằm trong phòng giải phẫu, nếu cô nương này muốn được báo đáp thì có thể nói với Thạch lão tiên sinh, như vậy là cách tốt nhất.
Chu Nặc nghe hiểu, cô cũng tính toán trong lòng. Mẹ của Tần Kiền là vợ đầu tiên của Tần Chí Hào, anh cùng Tần phu nhân đương nhiệm là quan hệ đối địch, Tần phu nhân nhất định là sẽ ủng hộ con trai ruột, cũng chính là anh trai sinh đôi của Lương Gia Ý làm người thừa kế của Tần gia. Ngày sau cô cùng Tần gia sẽ có quan hệ, nếu Tần Kiền cùng người nhà anh nhớ sự giúp đỡ hôm nay, vậy ngày sao hai nhà Tần Đỗ đánh nhau, cô có thể tìm Tần Kiền hoặc Thạch lão tiên sinh giúp đỡ một chút, đưa cô ra nước ngoài hoặc là bình an rời khỏi Tần gia cùng Đỗ gia mà không gặp phải phiền phức. Nếu đối phương không muốn có liên quan tới chuyện kia thì quen biết nhau cũng không tồi, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cô muốn ở lại đây.
Thạch Thành An đã hơn 80 tuổi, mái tóc bạch cùng đôi mắt sắc bén, ông đi tới từ hành lang phòng giải phẫu, vô hình khiến cho mấy người đang khẩn trương bên ngoài cửa phòng giải phẫu càng thêm nghiêm túc. Đường Tư đã nói lại tình huống qua điện thoại, ông liếc nhìn Chu Nặc một cái, lập tức nở nụ cười ôn hòa, “Vị này chính là Chu tiểu thư đã kiếu Tần Kiền phải không?”
“Là cháu, chào lão tiên sinh.”
“Hôm nay thực sự cảm ơn cô, nếu không phải cô đi ngang qua gọi xe cứu thương thì đứa cháu ngoại duy nhất của tôi phải chịu khổ rồi.” Thạch Thành An ở trên đường đi đã nắm bắt được tình hình của Tần Kiền, thời tiết buổi chiều không quá tốt, sau cơn mưa thì đường lớn vùng ngoại ô cũng không có người qua lại, nếu cứ để Tần Kiền nằm ở đó thì rất khó nói, không chừng sẽ gãy hết xương hai chân, không thể đi lại nữa.
“Ông khách khí rồi, cháu chỉ mà việc mà mọi người đều sẽ làm mà thôi.”
Thạch Thành An cười càng thêm ấm áp, trợ lý phía sau cũng đưa đến một tờ giấy hình chữ nhật, ông vươn đôi tay đầy nếp nhăn cầm lấy rồi đưa ra trước mặt Chu Nặc: “Đây là chút tâm ý của chúng tôi để an ủi cho Chu tiểu thư, chuyện hôm nay mong cô tạm thời đừng công bố ra ngoài, thân phận của Tần Kiền liên lụy rất nhiều thứ, mong cô hiểu cho.”
“Lão tiên sinh, không cần đâu, ông quá khách khí rồi.” Bên tai Chu Nặc phiếm hồng, cho dù cô có tính toán riêng, nhưng đối phương thẳng thắn như thế này rất làm người khác xấu hổ, huống chi một ông cụ 80 tuổi lại dùng tư thế thành khẩn như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy bất an hơn.
“Chu tiểu thư không cần lo lắng, chỉ là một số tiền nhỏ để đền bù tổn thất cho cô thôi, cô cứ nhận lấy đi, bằng không lão tiên sinh sẽ bất an.” Đường Tư ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Đúng vậy, Chu tiểu thư cứ nhận lấy là được.”
Chu Nặc do dự một lát thì nhận lấy tấm chi phiếu, con số 200 vạn được in rất to, khiến cô thực sự bối rối. Cũng may ngay sau đó, cửa phòng giải phẫu mở ra khiến cô giảm bớt xấu hổ, bác sĩ mổ chính cho Tần Kiền đang nói với Thạch Thành An về bệnh tình của Tần Kiền: “May mắn là Tần tiên sinh đưa tới kịp thời, giải phẫu tiến hành rất thuận lợi, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không thể đi lại được.”
Thạch Thành An mặt không đổi sắc, gật đầu, “Không sao, chỉ cần người vẫn tốt là được.”
Bác sĩ mổ chính mời Thạch Thành An đến văn phòng nói chuyện, Chu Nặc nhân cơ hội này từ biệt, Đường Tư muốn đưa cô về cũng bị uyển chuyển cự tuyệt, một mình cô lái xe đến cửa tiệm gần đó ăn tối rồi mới trở về Đỗ gia.
Biệt thự của Đỗ gia rất an tĩnh, giống như không có người nào, cô lập tức trở lại phòng cho khách, bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai phải dọn đi luôn. Cô hiếm khi được vui vẻ như vậy, đồ đạc của cô vẫn còn nguyên, hai vali to một vali nhỏ nằm đúng ở vị trí mà cô đặt khi trước.
Cô để lại quần áo ngủ cùng một bộ để sáng mai mặc, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, lại nghĩ tới tờ chi phiếu mà Thạch lão tiên sinh đưa cho mình, lấy ra nhìn thử, 200 vạn vẫn là 200 vạn, nhưng cô tính để yên một chỗ, bởi vì tạm thời cô không cần dùng đến số tiền này.
***
Ngày hôm sau dậy sớm, một nhà ba người Đỗ gia đều ở đây, Chu Nặc ăn sáng cùng bọn họ xong thì nói về việc muốn dọn đi, Đỗ Hạo Vũ xung phong nhận việc: “Nặc Nặc, anh giúp em chuyển đồ nhé?”
“Chỉ là mấy cái vali thôi, em có thể tự lái xe đi được.” Chu Nặc không muốn có một tí quan hệ nào với nam nhân của nữ chính, ngẫm lại tình tiết trong nguyên tác, cô chỉ muốn cách bọn họ thật xa.
“Còn khách khí với anh trai như vậy làm gì? Chờ lát nữa anh giúp em chuyển, quyết định vậy đi!”
Tưởng Yên Nhiên phụ họa: “Đúng vậy, người một nhà không cần khách khí với nhau như thế, Nặc nặc, con nhớ là phải thường xuyên về thăm mọi người đấy.”
“Con nhớ rồi dì.” Chu Nặc nỗ lực khiến bản thân nhìn thật nghiêm túc, giáo viên lễ nghi từng nói với cô, cho dù ở chỗ nào thì cô cũng không được để lộ cảm xúc của chính mình, cô vẫn luôn làm rất tốt điều đó.
Đỗ Hạo Vũ rất nhiệt tình giúp Chu Nặc xách hành lý rồi đặt lên hai cái xe, anh tính đưa Chu Nặc đến tiểu khu của cô rồi giúp cô dọn đồ lên luôn.
Hai chiếc xe một trước một sau đi ra khỏi biệt thự của Đỗ gia, Tưởng Yên Nhiên cùng Đỗ Trọng không hẹn mà cùng thu lại nụ cười, ánh mắt Tưởng Yên Nhiên đen tối khó hiểu, bà vuốt ve ly cà phê trong tay, thấp giọng hỏi: “Cứ để nó đi như thế à?”
“Bà có lý do gì để ngăn cản nó không? Không phải còn có Tần gia sao?” Đỗ Trọng bình chân như vại.
Tưởng Yên Nhiên trầm mặc không nói, chồng vì trả thù Tần Chí Hào năm đó đã đối xử tệ với em chồng Đỗ Thanh Nguyệt mà hao tổn tâm sức, một người đã chết 20 năm mà vẫn còn tâm tâm niệm niệm, nếu còn sống thì trong Đỗ gia này nào còn vị trí của bà ta?
***
Chu Nặc cũng không biết ý nghĩ của hai vợ chồng nhà kia, tới tiểu khu, cô cùng Đỗ Hạo Vũ mỗi người một vali đi lên tầng, trực tiếp mang vào trong phòng. Đỗ Hạo Vũ đánh giá căn hộ một vòng, gật đầu nói: “Không tồi, căn hộ này còn mới, đánh giá về tiểu khu cũng không tệ, em ở lại đây thì anh cũng an tâm rồi.”
Dường như anh có chuyện muốn nói, Chu Nặc nói cảm ơn một câu, chờ anh nói tiếp.
“Nặc Nặc, em còn nhớ chuyện khi nhỏ không?”
Chu Nặc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, thành khẩn nói: “Anh, khi còn nhỏ là em không hiểu chuyện, em đã quên hết rồi, hiện tại em coi anh là anh trai.”
Đỗ Hạo Vũ thoải mái cười: “Khi còn nhỏ anh cũng không hiểu chuyện, hiện tại chúng ta đều nghĩ như vậy thì yên tâm rồi. Lời của mẹ anh nói, em không cần để trong lòng, Đỗ gia vẫn là nhà của em, có chuyện gì thì nói với anh.”
“Cảm ơn anh.” Chu Nặc thực sự vui vẻ vì bọn họ có thể xác lập quan hệ anh em thuần khiết.
“Đừng khách khí.” Đỗ Hạo Vũ giúp cô dọn đồ xong thì xuống tầng rời đi, Chu Nặc tiễn anh xuống, hai người tạm biệt nhau, lại không nghĩ tới trên ban công tầng hai có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ, sau khi thấy mặt Đỗ Hạo Vũ thì lập tức gọi điện thoại cho Lương Gia Ý.
“Nhất Nhất, mình nhìn thấy bạn trai cậu ở tiểu khu của chúng ta, anh ấy đưa một nữ nhân trẻ tuổi dọn đến nơi này ở, hiện tại nữ nhân kia đang tiễn anh ấy đi, quan hệ của hai người hình như khá tốt. Không phải cậu nói hôm nay hai người ở bên nhau à, sao anh ấy lại ở chỗ này?”
Lương Gia Ý theo bản năng nắm chặt tay: “Nữ nhân kia trông như thế nào?”
“Hừm, khá xinh đẹp, cao gần bằng cậu, tóc dài, mình bị cận nên nhìn không rõ lắm.”
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu, Manh Manh.” Lương Gia Ý mau chóng cúp điện thoại, cô còn nhớ rõ kiếp trước cũng có hiểu lầm như vậy, Đỗ Hạo Vũ cho cô leo cây, giúp Chu Nặc chuyển nhà. Khi đó anh giải thích là Chu Nặc muốn sinh hoạt độc lập, nhưng trên thực tế là sau khi dọn ra ngoài vẫn thường xuyên ở lại Đỗ gia, dỗ ngọt mẹ của Đỗ Hạo Vũ là Tưởng Yên Nhiên rất vui vẻ, Tưởng Yên Nhiên còn tuyên bố ra ngoài rằng Chu Nặc chính là con dâu mà bà nhìn trúng, những người khác đều không bằng.
Hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến! Nhưng hiện tại Đỗ Hạo Vũ nghĩ như thế nào chứ?
***
Chu Nặc chuyển nhà quá vội nên hôm nay đã đặt người giúp việc thời vụ đến quét tước, sau khi thanh toán thù lao, cô bắt đầu tự hỏi về bố trí trong nhà, tính toán muốn bớt việc nên sẽ bố trí như khi còn ở nước ngoài, tối hôm qua đã điên cuồng đặt đồ, bây giờ liên tục có người đưa đồ dùng, giường nệm, sô pha tới, chờ làm xong mấy chuyện này đã là chạng vạng.
Cô gọi một phần cơm hộp phong phú, khi mở cửa đi đến thang máy lấy cơm thì nhìn thấy một nữ hài nấp ở bậc thang ngó đầu ra nhìn mình, cô vừa hoài nghi mà nhìn một cái, đối phương cũng nhanh chóng rút đầu về, tránh ở chỗ bậc thang không đi ra. Chu Nặc lấy cơm về thì khóa trái cửa phòng, cũng để ý động tĩnh bên ngoài, đặt gậy bóng chày trước kia từng dùng ở vị trí trong tầm tay.
Nhưng mãi vẫn không có động tĩnh, cô ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lát rồi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong ra ngoài thì vẫn an tĩnh như cũ, cô khóa cửa phòng ngủ rồi ngã xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi, chuyển nhà thật là một việc làm người khác mệt mỏi.
Một đêm không có việc gì xảy ra.
***
Ở bệnh viện, hiệu quả của thuốc giảm đau đã hết, hai chân Tần Kiền đau đớn khó nhịn. Thạch Thành An tới bệnh viện thăm anh, đau lòng cực kỳ, ông vốn định tuyên bố lui về sau để cháu ngoại tiếp quản công việc, nhưng đôi chân anh lại bị thương, rất nhiều chuyện đều phải trì hoãn, còn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đám người trong mọi tầng lớp.
“Ông ngoại, thực xin lỗi, là con kéo chân ông.”
Thạch Thành An nào có thể nhẫn tâm tức giận với đứa trẻ duy nhất mà con gái mình sinh ra, “Ông đau lòng còn không kịp, con đừng nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt trước, những chuyện khác, đợi trở về rồi nói sau.”
Tần Kiền nhìn được sự ảm đạm trong ánh mắt ông, nhưng vẫn nhíu mày đồng ý: “Vâng.”
“Ông ngoại, ngày hôm qua là ai đưa con tới bệnh viện?” Tần Kiền không xác định được mà hỏi, anh nhớ rõ sau khi xảy ra tai nạn đã nhìn thấy một người, lại không xác định được là sự thật hay ảo giác.
Nhắc đến Chu Nặc, Thạch Thành An nhíu mày, “Người cứu mạng con, con biết thân phận của con bé, nhưng chưa bao giờ gặp.”
“Ai?”
“Chính là người được Đỗ gia nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, là “em gái” của con.”
Tần Kiền lặp lại một lần: “Em gái? Chu Nặc?”
Thạch Thành An ý vị thâm sâu mà gật đầu, Tần Kiền trầm mặc không nói, sau đó hơi khép hờ đôi mắt, hầu kết không tự giác giật giật.