Chị, Đừng Dừng Lại

Chương 13: Không bao giờ phản bội

Nói rồi hắn vẫy tay với tôi, cầm điện thoại rồi vội vàng chạy đi. Tôi thở dài, tiến đến góc phòng. Tôi chạm tay lên má nó.

"Vừa nứиɠ vừa khóc là cái thể loại gì đấy? Nói xem, hôm ấy mày và con ranh kia có làm tư thế giống tao vừa nãy không?"

Nó lắc đầu rồi nghiêng đầu để áp mặt vào tay tôi.

"Em xin lỗi."

Giọng nó khàn đến khó nghe. Nó cũng cảm thấy vậy nên hắng giọng một cái rồi nói lại.

"Em xin lỗi."

Tôi mỉm cười nhìn nó.

"Ngoan lắm. Nhớ cho kỹ, mày tuyệt đối không thể phản bội tao."

Nó gật đầu.

"Em sẽ không, không bao giờ."

Tôi ngồi lên đùi nó, khẽ vuốt ve thứ cứng ngắc của nó.

"Phải rồi, vì mày thích tao mà đúng không? Lần đầu mộng tinh của mày có phải là mơ thấy tao không? Lần thủ da^ʍ đầu tiên của mày, có phải cũng nghĩ đến tao không?"

Được tôi vuốt ve sau khoảng thời gian dài cương cứng khiến nó run lên, thở gấp gáp. Nó lắc đầu, khó khăn nói.

"Không... không phải lần đầu tiên... Mà là... ưʍ... lần nào cũng là chị...a! Lần nào em thủ da^ʍ cũng đều nghĩ về chị!"

Tôi mỉm cười hỏi.

"Thấy thế nào?"

Nó lắc đầu, rồi lại gật đầu. Nó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, được kí©ɧ ŧɧí©ɧ... Nó mông lung và chấp chới giữa khoái lạc và thống khổ. Có lẽ là chưa bao giờ nó cương cứng lâu như vậy, bị trói chặt như vậy, không thể tự an ủi, càng không thể bình tĩnh lại. Nó đau lòng khi bị bắt phải nhìn tôi cùng người đàn ông khác, nhưng nó cũng không cưỡng lại được khao khát của cơ thể.

"Em... muốn ra. Ưm, đau..."

Tôi nắm chặt thứ cứng rắn của nó trong tay khiến nó rên lên. Chỉ nhìn tôi ân ái cùng người khác cũng đủ khiến đũng quần nó ướt đẫm, được tôi vuốt ve thỏa mãn thì lại càng chảy nhiều nước hơn. Tôi ngước nhìn đồng hồ, cũng được một lúc rồi. Tôi thích nhìn vẻ khổ sở của nó, nhưng không thể để nó "hỏng" được. Tôi vuốt ve khúc thịt nổi gân của nó nhanh hơn, từ gốc đến tận đỉnh, rướn người lên hôn nó. Hơi thở nó gấp gáp hơn nhiều, chẳng còn đủ bình tĩnh để đón nhận nụ hôn của tôi. Tôi vừa vuốt nhanh vừa dây dưa môi và lưỡi nó, tay kia xoa nắn thô bạo hai hòn bi. Cuối cùng thì nó cũng chạm đỉnh, giới hạn cuối cùng bị tôi thổi bay, nó căng người, đẩy hông lên rồi bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra mạnh mẽ và nhiều, bắn đến mấy lần và vẫn còn rỉ ra. Người nó giật lên, thứ trong tay tôi cũng vậy, cơ bụng nó đanh lại. Không để nó hít thở, tôi vội vã hôn nó.

"Nhớ cho kỹ ngày hôm nay. Phản bội tao lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản thế này đâu."

Nó gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khản đặc không ra tiếng. Tôi ngồi lên đùi nó, vẫn vuốt ve khúc thịt còn chưa thể mềm xuống. Tôi dựa vào vai nó.

"À không, nếu mày không còn thích tao nữa thì sẽ chẳng có gì đe dọa được mày, phải không? Kể cả tao có ngủ với bao nhiêu người đi nữa."

Nó lắc lắc đầu, nghiêng đầu gục lên đầu tôi. Nó khó khăn nói.

"Đừng... đừng làm thế. Em không bao giờ, sẽ không bao giờ phản bội chị đâu. Xin chị đấy, đừng làm thế... ưʍ..."

Nó giật người lên khi bị tôi vuốt nhanh, nhưng rồi tôi liền buông tay ra. Đến đây là đủ rồi, tôi tạm tha cho nó. Bởi vì không chỉ đơn thuần là hành hạ cơ thể, hôm nay tôi đã rạch cho nó một đường thật sâu trong lòng. Vẻ mặt khi lêи đỉиɦ của nó không chỉ có sự thỏa mãn, mà còn hiện rõ sự thống khổ. Tôi cơ hồ nhìn thấy được những vết máu chảy ra từ trái tim nó, vết thương mà tôi cố ý để lại thật sâu, chắc là chẳng bao giờ lành được.

Sau đó mọi chuyện lại trở về như trước, nó vẫn là nô ɭệ trung thành của tôi sau lưng bố mẹ đến khi tôi ra trường đi làm, còn nó thì sắp tốt nghiệp đại học rồi.