Chị, Đừng Dừng Lại

Chương 5: Em xin chị đấy


"Được chưa? Mày hỏi ai được chưa? Tao bắt mày thủ da^ʍ hay gì?"

Nó lắc đầu.

"Không, là do em. Em xin chị, cho em bắn ra bây giờ được không, em đau quá..."

"Mới cương một lúc, cứ từ từ."

"Nhưng... em cương từ lúc... liếʍ... liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên áo chị, đến bây giờ..."

Tôi quắc mắt nhìn, nó không nói gì nữa.

"Mày tự vuốt đi, nhưng tao chưa cho phép thì không được xuất tinh đâu đấy."

Nó nghe lời, vuốt ve chừng mực chỉ để giảm bớt sự khó chịu. Tôi lấy ra cái thước kẻ ba mươi centimet từ trong ngăn kéo, bật ngờ đánh mạnh lên ngực nó

"A!"

Nó giật mình kêu lên. Trên ngực nó hằn rõ vết đỏ dài nhìn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tôi vô tình nuốt khan, nó hơi co người lại vì đau nhưng rồi ngay lập tức đứng thẳng lại. Tôi hài lòng mỉm cười, quật tiếp thước kẻ lên cánh tay và ngực nó.

"Ư... ưʍ...! Ha..."

Rốt cuộc thì tôi không phân biệt được nó kêu rên lên vì đau hay vì sướиɠ nữa. Nó cúi người xuống vì những vết lằn đỏ rực trên da, nhưng tôi thấy có vẻ nó cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, tay nó tự sục cũng nhanh hơn.

Chát! Chát!

Tôi đánh liên tiếp hai cái thật mạnh lên lưng nó.

"Ai cho mày sục nhanh như vậy? Định bắn ra hả?"

Nó vội lắc đầu nguầy nguậy.

"Em không... em không dám!"

"Thế sao mày sục nhanh thế! Bỏ tay ra!"

Nó vội giảm tốc độ lại, nắm chặt côn ŧᏂịŧ nhưng di chuyển thật chậm, nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt và cầu xin.

"Chị... đừng! Xin chị đừng bắt em dừng lại bây giờ, em không chịu nổi!"

Tôi nhếch miệng cười, dùng đầu cây thước kẻ lướt qia côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của nó, khiến nó run lên.

"Đừng nói là mày nứиɠ phát điên khi bị tao đánh đấy nhé, hử?"

Tôi gõ nhẹ lên qυყ đầυ, khiến nó kêu lên một tiếng. Nó quỳ sụp xuống.

"Em cầu xin chị, làm ơn đi mà, cho em bắn ra được không, đừng bắt em dừng lại! Em không thể chịu được đâu, em đã cương rất lâu rồi mà!"

Tôi hừ một tiếng, đánh lên lưng nó thêm mấy cái.

"Chổng mông lên."

Nó ngước lên nhìn tôi, chân mày nhíu chặt, mồ hôi chảy thành giọt lớn. Ánh mắt vừa ngập tràn du͙© vọиɠ, vừa tha thiết cầu xin.

"Chổng mông lên thì tao không bắt mày dừng lại nữa. Có điều, vẫn chưa được xuất tinh!"

Với nó lúc này, sục tiếp hay dừng lại đều khiến nó vô cùng khó chịu, bởi vì nó đã hứng tột độ, cũng đã cương cứng rất lâu. Giờ nó chỉ mong muốn được bắn ra ngay lập tức. Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn chống một tay xuống đất rồi chổng mông lên, tay kia vẫn nắm lấy côn ŧᏂịŧ đau tức để tự an ủi. Tôi cúi xuống xoa xoa mông nó, khi tôi bóp mạnh, nó rên lên. Nó luôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi tôi chạm vào người nó.

Tôi nhếch môi, dùng thước kẻ đánh lên mông nó thật mạnh, nhiều phát liên tục, không dừng lại. Nó kêu lên, rền rĩ. Tôi đánh mạnh và nhanh lên mông nó. Hai cánh mông dần hiện lên những vết hằn đỏ chồng chéo nhau. Nó đau đến mức phải chống cả hai tay xuống đất để đỡ cơ thể chịu đựng những phát đánh của tôi.

Tôi thấy nó gồng người lên, thở mạnh và rên mãnh liệt, nó gầm lên một tiếng rồi cả người giật lên. Tôi dừng lại.

"Mẹ kiếp, thằng chó! Mày vừa bắn ra đấy à?"

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thấy khúc thịt gân guốc của nó đang bắn ra những đợt cuối cùng rồi nhỏ giọt. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước nhờn chảy ra trước khi xuất tinh quện vào nhau, kéo thành sợi dài từ đỉnh qυყ đầυ xuống đất. Côn ŧᏂịŧ nó vẫn còn cương cứng, giật giật liên hồi. Nó cúi gập đầu xuống mà thở hồng hộc. Tôi nhìn xuống sàn, nó bắn ra rất nhiều.

"Đã bắn một lần rồi mà vẫn còn nhiều như vậy, đúng là tuổi trẻ nhỉ?"

Tôi gạt thanh thước kẻ qua người nó, nó thuận thế quỳ thẳng dậy. Hơi thở dâʍ ɖu͙© của nó, l*иg ngực phấp phồng đỏ au vì những vết thước kẻ đánh thực sự rất quyến rũ.

"Này, mày bỏ tay ra rồi mà vẫn xuất tinh. Vậy là, mày lêи đỉиɦ khi bị tao quật vào mông à?"

Nó vẫn hổn hển, không trả lời tôi.

"Đúng là thằng khốn biếи ŧɦái mà, mày đau, nhưng cũng sướиɠ đúng không? Mày xuất tinh ra khi tao đang đánh mày như điên cơ mà."

Tôi nhìn mông nó, những vết đánh chồng chéo lên nhau đến rớm máu. Tôi nhìn một lượt cơ thể nó. Mông, bắp tay và ngực đỏ và chằng chịt vết đánh hằn sâu, mỉm cười.

"Nhìn mày kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, đây là lần đầu tiên tao thấy mày vừa mắt đấy!"

Nó nhìn tôi, khóe miệng hơi kéo lên. Nó nói, giọng nó khàn khàn và chìm trong hơi thở vẫn còn dồn dập.

"Thật à? Nếu như có thể khiến chị vừa mắt, chị có thể đánh em, mỗi ngày."

"Mỗi ngày?"

Tôi hừ cười.

"Tao không rảnh, mà mày nghĩ mày chịu được chắc? Rồi mày sẽ khóc hu hu và mách bố mẹ thôi. Phải rồi, mày mách bố mẹ thì tao sẽ phải đi khỏi đây, còn mày chính thức trở thành con trai ngoan duy nhất đấy, nghe ok không?"

Nó lắc đầu, chồm người về phía tôi.

"Không, chị đừng lo, em sẽ không nói gì cả! Em thề đấy!"

Tôi nhìn nó, không nói gì, chỉ hừ mũi một cái. Mày hốt hoảng như vậy làm gì, tao còn chưa hoảng hốt thì thôi?

Tôi nhìn khúc gân của nó đang dần thu lại, với tay nắm lấy vuốt ve.

"Ha..."

Nó nhịn không được thở ra một tiếng, nghiến răng chịu đựng vừa kɧoáı ©ảʍ vừa khó chịu truyền tới côn ŧᏂịŧ nhạy cảm vừa xuất tinh xong.

"Ư... ưʍ... chị, đừng!"

Nó lắc đầu, cầu xin tôi khi tôi vuốt nhanh hơn. Tôi hừ một cái, buông tay ra.

"Lau sạch sàn nhà rồi đi tắm lại đi."

Nói rồi tôi đi rửa tay, rồi nhảy lên giường nằm bấm điện thoại.

"Xong thì vào đây chứ không được về phòng."

"Vâng."

Hừ, tưởng ngoan ngoãn hiền lành thế nào. Không biết bố mẹ sẽ nghĩ gì nếu biết hóa ra nó lại là một thằng biếи ŧɦái bệnh hoạn chẳng khác gì tôi như thế nhỉ? Tôi bật cười vì thấy thú vị, tự nhiên lại có được một tên nô ɭệ biếи ŧɦái!

Tôi cắm mặt vào điện thoại, xem qua một số shop bán sεメtoy để tìm một vài món đồ chơi hay ho để khiến nó phải phát điên vì du͙© vọиɠ của chính mình.