Tôi nhếch môi, dùng thước kẻ đánh lên mông nó thật mạnh, nhiều phát liên tục, không dừng lại. Nó kêu lên, rền rĩ. Tôi đánh mạnh và nhanh lên mông nó. Hai cánh mông dần hiện lên những vết hằn đỏ chồng chéo nhau. Nó đau đến mức phải chống cả hai tay xuống đất để đỡ cơ thể chịu đựng những phát đánh của tôi.
Tôi thấy nó gồng người lên, thở mạnh và rên mãnh liệt, nó gầm lên một tiếng rồi cả người giật lên. Tôi dừng lại.
"Này, mày bỏ tay ra rồi mà vẫn xuất tinh. Vậy là, mày lêи đỉиɦ khi bị tao quật vào mông à?"
Nó vẫn hổn hển, không trả lời tôi.
"Đúng là thằng khốn biếи ŧɦái mà, mày đau, nhưng cũng sướиɠ đúng không? Mày xuất tinh ra khi tao đang đánh mày như điên cơ mà."
Tôi nhìn mông nó, những vết đánh chồng chéo lên nhau đến rớm máu. Tôi nhìn một lượt cơ thể nó. Mông, bắp tay và ngực đỏ và chằng chịt vết đánh hằn sâu, mỉm cười.
Nó nhìn tôi, khóe miệng hơi kéo lên. Nó nói, giọng nó khàn khàn và chìm trong hơi thở vẫn còn dồn dập.
"Thật à? Nếu như có thể khiến chị vừa mắt, chị có thể đánh em, mỗi ngày."
"Mỗi ngày?"
Tôi hừ cười.
"Tao không rảnh, mà mày nghĩ mày chịu được chắc? Rồi mày sẽ khóc hu hu và mách bố mẹ thôi. Phải rồi, mày mách bố mẹ thì tao sẽ phải đi khỏi đây, còn mày chính thức trở thành con trai ngoan duy nhất đấy, nghe ok không?"
Nó lắc đầu, chồm người về phía tôi.
"Không, chị đừng lo, em sẽ không nói gì cả! Em thề đấy!"
Tôi nhìn nó, không nói gì, chỉ hừ mũi một cái. Mày hốt hoảng như vậy làm gì, tao còn chưa hoảng hốt thì thôi?
Tôi nhìn khúc gân của nó đang dần thu lại, với tay nắm lấy vuốt ve.
Nó lắc đầu, cầu xin tôi khi tôi vuốt nhanh hơn. Tôi hừ một cái, buông tay ra.
"Lau sạch sàn nhà rồi đi tắm lại đi."
Nói rồi tôi đi rửa tay, rồi nhảy lên giường nằm bấm điện thoại.
"Xong thì vào đây chứ không được về phòng."
"Vâng."
Hừ, tưởng ngoan ngoãn hiền lành thế nào. Không biết bố mẹ sẽ nghĩ gì nếu biết hóa ra nó lại là một thằng biếи ŧɦái bệnh hoạn chẳng khác gì tôi như thế nhỉ? Tôi bật cười vì thấy thú vị, tự nhiên lại có được một tên nô ɭệ biếи ŧɦái!