Bánh Kem Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 6

Nồi canh móng heo hầm đậu phộng vô cùng mỹ vị, phần lớn canh đều chui vào bụng Nhậm Văn.

Chắc có người sẽ tò mò sau khi cậu cùng ba ba hôn môi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mà sự thật là, cái gì cũng không xảy ra.

Sau khi hôn xong cậu liền ngoan ngoãn đi xuống ăn cơm. Rốt cuộc đã nói hôn xong thì cậu sẽ chịu ăn rồi!

Nhưng mà trong suốt bữa cơm, mặt cậu vẫn luôn đỏ ửng, không dám quan minh chính đại nhìn Nhậm Bắc.

Tổng kết một chút, bữa cơm rất ngon, thịt vịt mềm, móng heo bổ dưỡng.

Cậu thật ra hiểu rõ ý Nhậm Bắc, bọn họ là người thân. Ba ba hôn môi nhi tử cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng có rất nhiều cha mẹ vì thấy đứa trẻ quá đáng yêu mà không nhịn được hỗn một chút, bây giờ ba ba cũng làm như vậy để dỗ dành cậu, là một nụ hôn đơn thuần không mang theo tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng mà cậu thì sao? Cậu không hề mang theo suy nghĩ tình cảm gì khi được ba ba hôn sao?

Nhậm Văn để tay lên ngực tự hỏi, không hề, lúc đó tim cậu đập thật mạnh, trong đầu cậu như có muôn vàn chiếc pháo hoa được phóng lên.

Tất cả những cảm xúc đó, nói cho cậu biết, tình cảm cậu dành cho ba ba không phải là tình thân đơn thuần. Đó là tình yêu giữa hai người đàn ông, một tình cảm vượt quá giới hạn.

Miếng bọt biển trên tay phủ đầy bọt trắng, cậu tỉ mẫn dùng nó rửa sạch từng cái chén bát, vệt xà phòng như những đám mây nở rộ.

Rửa xong xà phòng, Nhậm Văn dùng đôi tay dính đầy bọt vặn với nước, dòng nước trong suốt chảy ra, rơi xuống bòn nước rửa trôi đi đi bọt trắng dư thừa.

Chén bát đều rửa sạch sẽ, Nhậm Văn lau sạch bọt nước bẩn ra ngoài, kiềm tra lại một lần nữa, nồi đã bỏ trên kệ. dao cắm vào giá, chén bát đã cất vào tủ. Mọi thứ đều lau dọn sạch sẽ, không có vấn đề gì.

Nhậm Văn sửa sang lại suy nghĩ, quay đầu đi ra khỏi bếp, vừa mới bước ra thì thấy phòng tắm đối diện mở cửa. Nhậm Bắc mang một thân hơi nước từ bên trong ra tới. Anh chỉ mặc một cái quần đùi, da thịt màu đồng loả lồ, tám khối cơ bụng rõ ràng, giọt nước từ tóc chảy dọc theo cơ thể, theo hô hấp phập phòng lên xuống.

Nhậm Bắc vừa cầm khăn lau tóc vừa quay đầu sang nói với Nhậm Văn: "Ba Ba xong rồi, Văn Văn vào tắm đi."

"Dạ, con lập tức đi liền." Nhậm Văn gật đầu, lại lén nhìn cơ bụng Apollo của Nhậm Bắc đầy hâm mộ. Đáng tiếc, cậu thuộc tuýp người mảnh khảnh, không luyện ra được cơ bắp cường tráng tới vậy.

Nhậm Bắc vừa lau tóc vừa tiến tới số pha, tay cầm điều khiển click mở tivi, mắt vẫn thấy Nhậm Văn chưa chịu đi tắm, anh khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Sao nhìn ba ba chằm chằm vậy?"

"Không có việc gì ạ!"

Nhậm Văn lập tức chạy về phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa ôm lấy trái tim đang bang bang nhảy của mình, Nhậm Văn tưởng tim mình sắp văng ra rồi, lại thầm mắng bản thân không biết cố gắng. Sao mới chỉ nói chuyện với ba ba mà lại ngượng ngùng chạy đi như vậy chứ!

Trong đầu miên man suy nghĩ linh tinh nửa ngày, chợt di động câu run lên. Tối rồi, ai lại gọi tới vậy?

Nhậm Văn lấy di động ra, nhìn tên người gọi, thấy được rồi thì ánh mắt của cậu liền lạnh xuống. Màn hình chỉ hiện một dãy số, nhưng cho dù không lưu tên, cậu cũng biết là ai gọi, là tên lớp trưởng trong lớp.

Lớp trưởng lớp cậu tên là Trương Sở Nghiêu, cậu quen biết hắn từ lâu, cũng đã bốn năm, bốn năm nay cậu với hắn chưa từng có một hồi ức tốt đẹp nào.

Bởi vì Nhậm Văn trời sinh thân hình mảnh khảnh, khung xương bé, diện mạo lại thanh tú đáng yêu, không giống như đa số các bạn nam khác. Cậu không thích nói chuyện, thích yên tỉnh ở một mình, đi vệ sinh cũng canh lúc không có ai mới vào phòng riêng đi. Đa số bạn học đều thấy cậu khó gần, thường lén bàn tán về cậu. Chỉ có Trương Sở Nghiêu ngược lại, hắn ở trong lớp lớn tiếng bàn luận tại sao Nhậm Văn chưa từng đi vệ sinh chung với người khác, nói cậu đàn bà chim bé, không xứng là nam nhân.

Những lời này tuy có ảnh hưởng tới Nhậm Văn, nhưng cũng không nhiều, nghiêm túc mà nói, cậu không phải nam sinh, mà là người song tính. Cậu có thể là nam sinh, cũng có thể là nữ sinh, nhưng chuyện này không hề liên quan tới Trương Sở Nghiêu, đây là tự do cá nhân của cậu.

Còn nữa, ngoại trừ Nhậm Bắc, Nhậm Văn không hề quan tâm tới người khác nghĩ như thế nào về cậu.Cho nên ngay từ đầu Trương Sở Nghiêu cũng không xứng để Nhậm Văn chán ghét.

Chính là không chỉ như vậy, Trương Sở Nghiêu thấy người bị chọc không có phản ứng, hắn cho rằng cậu đang nhẫn nhục chịu đựng. càng thêm làm càng. ở nhà ăn mang dĩa cơm của Nhậm Văn đổ thẳng vào thùng rác, lấy lý do là kẻ ẻo là không xứng cùng nam nhân ăn cơm; lúc học thể dục thì không ngừng ném bóng rổ, bóng đá, cầu lông hướng về phía Nhậm Văn, nhưng tất cả đều thất bại, Nhậm Văn đã luyện được một thân kỹ năng né tránh điêu luyện, điều này càng khiến Trương Sở Nghiên khó chịu hơn, hắn tìm mấy người trong khối, muốn cùng nhau lột quần Nhậm Văn ra, chứng minh lời nói của mình, Nhậm Văn là một tên ẻo lả chim bé

Nhưng mà có một vấn đề, nói sức lực Nhậm Văn nhỏ, là đang so sánh với Nhậm Bắc, còn nếu so với các bạn học cùng tuổi, thì nó không hề nhỏ tý nào.

Cho nên khi Nhậm Văn bị một đống người cưỡng chế nằm trên bàn học, câu liền thuận tay cầm ly nước trên bàn đập vào mặt Trương Sở Nghiên, sau đó lại né tránh đứng dậy, cầm ghế ánh mắt hung ác như cảnh cáo, nếu tiếp tục tiến lên thì cái ghế này sẽ đập vào người ngươi.

Kết quả Trương Sở Nghiêu vừa kêu gào vừa bị đồng bọn khiêng tới phòng y tế.

Tới khi Nhậm Văn cho rằng mình sẽ bị mời phụ huynh, thì chuyện này lại im lặng trôi qua, đồng thời tên ngốc Trương Sở Nghiêu chuyển sang rêu rao theo đuổi cậu, nhưng cuối cùng vẫn bị làm lơ.

Hắn thường xuyên điên cuồng gọi điện thoại cho Nhậm Văn. Vì muốn bắt cậu nghe điện thoại, một tên học hành không ra sao như hắn lại phấn đấu trở thành lớp trưởng bởi vì lớp trưởng có trách nhiệm thông tin tới các bạn học. Nếu giáo viên có chuyện cần báo, nếu hắn không báo cho Nhâm Văn, thì cũng không có ai dám báo.

Nhậm Văn bởi vì chặn sdt của hắn mà bỏ lỡ thông báo của giáo viên, hôm sau còn bị giáo viên phê bình riêng, sau đó cậu đành phải gỡ chặn tên điên này.

Nhậm Văn tuỳ tiện ấn nghe, mở loa ngoài, lại quăng điện thoại lên bàn.

"Alo! Nhậm Văn"

"Nhậm Văn! Nói gì đi!"

"Nhậm Văn chết rồi hay sao không lên tiếng vậy!"

Tút tút.

Nhậm Văn cúp máy, tên điên Trương Sở Nghiêu này, theo đuổi người khác cũng có thể mỏ hỗn như vậy.

Cuộc điện thoại này cũng không hề kéo thấp tâm trạng của cậu, cậu cũng quen rồi.

Lúc đi ngang qua phòng khách tới phòng tắm, Nhậm Bắc đang ngồi xem phim cung đấu, thấy cậu vừa ra, còn quay đầu nhìn cười gọi: "Văn Văn." Nhưng cũng chỉ là kêu một tiếng mà thôi.

"Dạ ~" Nhậm Văn lại đỏ mặt, cậy vội vàng trốn vào nhà tắm, trái tim lại lần nữa đập loạn.

Phòng tắm không lớn, Nhậm Văn dựa lưng vào cửa, liếc mắt nhìn tới sọt đồ dơ, một chiếc áo ba lỗ trắng bạc màu treo trên thành sọt, đó là áo Nhậm Bắc vừa thay ra. Khi đi làm người ba cậu chảy đầy mồ hôi thấm vào áo, mùi vô cùng nóng, nóng tới độ khiến phòng tầm nhiễm đầy mùi này.

Mùi cơ thể đậm đặc như vậy, lý ra Nhậm Văn phải vô cùng ghét. Nhưng bây giờ, cái áσ ɭóŧ ba lỗ đó đối với cậu vô cùng dụ hoặc... Nhậm Văn chậm rãi ngồi xuống, vươn tay đến sọt đồ dơ, do dự một chút, bàn tay hết nắm lại buông. Cuối cùng, cậu dứt khoác cầm áσ ɭóŧ lên, đem cả khuôn mặt vui vào hít sâu một hơi.

Xoang mũi lập tức tràn ngập mùi vị của nam nhân.

Khuôn mặt chôn trong áo đã đỏ như tôm luộc, Nhậm Văn cảm nhận được mặt mình nóng lên, nhưng trên miệng vẫn luôn nở nụ cười thoả mãn, trong lòng thầm nghĩ, mình làm như vậy thật giống một kẻ sĩ hán biếи ŧɦái nha...

Rõ ràng là làm như vậy không đúng.

Nhậm Văn rối rắm hai khắc, lại nhịn không được cởi đồ, ở phòng tắm tâm tình thấp thỏm đem áσ ɭóŧ của ba ba phủ lên vυ' mình... Khi vải dệt vừa tiếp xúc với đầṳ ѵú, Nhậm Văn liền giống như một chú tôm ngồi xuống cuộn tròn người lại, trong miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ, cậu theo bản năng căn chặt môi dưới không để thanh âm phát ra.

Vải áo thô ráp cọ vào núʍ ѵú sưng đỏ có chút đau. Nhậm Văn không dám động, hai cái vυ' được bao bọc bởi chiếc áo đầy mùi mồ hôi như ăn phải chất dinh dưỡng, phát trưởng nóng lên.

Cảm giác khi bị ba ba xoa ngực lại ùa về, thậm chí còn mãnh liệt hơn, mùi hương cơ thể nam nhân xuyên qua mũi cậu, khiến cậu có cảm giác như toàn bộ linh hồn mình đều bị ba ba xâm chiếm...

Mùi hương này, khiến Nhậm Văn nhớ tới thời gian thơ ấu cậu theo ba tới công trường, đây vẫn luôn là hương vị tuổi thơ của riêng cậu.

Bọn buôn người quá lộng hành, Nhậm Bắc không dám để cậu một mình, đi đâu cũng dẫn cậu theo, trông chừng an toàn của cậu.

Nhậm Bắc qua lại khuân vác, Nhậm Văn ngồi dưới bóng râm ở công trường, tay cầm dù nhỏ, ôm bình nước vàng, ánh mắt chuyển động đuổi theo hình bóng của ba ba.

Mặt trời chói chang, mồ hôi thấm ướt quần áo lao động. nhưng cho dù vậy cũng không hề quật ngã được nỗ lực sinh hoạt của Nhậm Bắc, cho dù ra một thân mồ hôi anh vẫn luôn kiên trì làm việc, lại thường xuyên quay về phía cậu nở nụ cười nói, Văn Văn, ba ba không mệt.

Ở trong trí nhớ của cậu khi còn bé, Nhậm Bắc luôn là một thân mồ hôi, không có lúc nào sạch sẽ.

Cảm giác an toàn Nhậm Bắc cho cậu cũng hình thành từ đó. Trong trí nhớ của cậu, Nhậm Bắc có đi xây nhà, có lắp điện nước, lắp ráp đồ nội thất, xe máy hỏng rồi ba ba cũng tự mình mua linh kiện về sửa. Trong lòng cậu, ba ba không gì là không làm được.

Từng hình ảnh dần hiện lên, đột nhiên Nhậm Văn mở mắt, hơi chần chừ tách ra hai chân, cuối đầu nhìn xuống dưới, l*и nhỏ cũng muốn được mùi của ba ba bao trùm.

Cái này, không thể!

Nhậm Văn bất thình lình ném áσ ɭóŧ của ba mình lại vào rổ, mạnh mẽ lắc đầu xoá bỏ những ý tưởng hư hỏng trong não. Sao lại có thể đem quần áo của ba ba cạ vào đó chứ?!

Nhưng mà... Chỉ đυ.ng một chút, ba ba chắc sẽ không biết đâu.

Ánh mắt do dự lại dời về chiếc áo ba lỗ.

Dưới ánh sáng mờ ảo của phòng tắm, những việc cậu muốn làm sẽ không ai biết cả.

Cậu gắt gao nhắm mắt, sa ngã ngồi ngửa xuống nền gạch lạnh lẽo, hai chân dạng ra như chân ếch, tư thế này có thể banh l*и ra to nhất.

Cậu nhẹ nhàng đem áσ ɭóŧ của ba ba phủ lên bướm mình. Vải áo mang theo nhiệt độ cơ thể chạm vào l*и trinh non nớt.

Giây phút đó, Nhậm Văn cảm nhận được một dòng chất lỏng không chịu khống chế từ lỗ l*и chảy ra, tất cả đều dính vào áo của Nhậm Bắc.

Đồng thời bên trong ngứa ngáy muốn có vật gì điên cuồng cọ xát, cậu khó nhịn nắm chặt vải áo. Lại không hề có ý định lấy nó ra.

Cảm giác như ba ba tự mình đυ.ng vào bướm nhỏ.

Nhậm Văn nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ: Mùi mồ hôi của ba ba sẽ lưu lại bướm nhỏ sao? L*и non có thể có mùi vị của ba ba sao? Để lâu một chút chắc là được đi.

Nhậm Văn nghĩ chắc hẳn là vậy, cậu đem áσ ɭóŧ xếp thành một khối chữ nhật kẹp giữa hai chân. khối vải như muốn chen vào trong miệng l*и, cậu giữ nguyên tư thế đó để tắm rửa, tắm xong cũng không chịu dùng nước rửa sạch bướm nhỏ của mình.

Cứ vậy làm cho l*и non dính mùi mồ hôi của ba ba, thoả mãn chìm vào mộng đẹp.