Hai người hoàn toàn trầm mê vào việc mát xa, không hề ngại ngùng thân phận cha con, một người chuyên tâm sờ vυ', người còn lại thì chuyên tâm bị sờ vυ'.
Nhậm Bắc thích Nhậm Văn nói cho hắn nghe cảm thụ của mình, hắn cũng dẫn dắt nhi tử nói ra thêm nhiều lời dâʍ đãиɠ.
Dưới lớp áo đồng phục, Phạm Bắc dùng tay bóp phần thịt chân vυ' khiến phần thịt ở đỉnh dân lên, giồng như hai cái vυ' biến bự. Hắn cúi đầu, cằm dựa vào vành tai nhi tử, trầm giọng hỏi: "Văn Văn, ba ba bóp như vậy vυ' có sướиɠ không?"
"Sướиɠ ~ vυ' bị ba ba bóp chặt ~" Nhậm Văn phối hợp trả lời, cho dù việc nói ra mấy lời này khiến cậu vô cùng xấu hổ.
"Ba ba xoa núʍ ѵú Văn Văn được không?" Lòng bàn tay thô ráp xoè ra xoa tròn hai cái núʍ ѵú cương cứng.
Núʍ ѵú trong thời kỳ phát dục vừa yếu ớt vừa mẫn cảm, bị xoa tròn thô lỗ như vậy vừa đau vừa ngứa, nhưng đồng thời kɧoáı ©ảʍ tê dại từ đó lan ra, Nhậm Văn không muốn ba mình dừng lại, miệng rêи ɾỉ hùa theo: "A ~ưmmm~baba~"
"Văn Văn thích như vậy sao? Văn Văn nói rõ, ba ba thoả mãn con được không?" Nhậm Bắc buông tay, hai bầu vυ' lập tức trở về hình dáng nhỏ xinh ban đầu.
Nhậm Văn vội vàng đem tay Nhậm Bắc ấn vào ngực, cậu không muốn Nhậm Bắc rời đi, còn bắt đầu ghé vào lòng Nhậm Bắc làm nũng: "Muốn ba ba kẹp núʍ ѵú của con."
"Được! Ba ba liền giúp Văn Văn kẹp núʍ ѵú." Nói xong, Nhậm Bắc liền dùng khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy viên đậu đỏ xinh đẹp, kéo lên kéo xuống, Nhậm Văn bị kéo núʍ ѵú lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
Ba ba sao lại chơi vυ' mình như vậy chứ, sướиɠ quá -
"Lại mạnh thêm một chút được không?"
"Lại mạnh thêm chút, a ~ " Nhậm Văn còn chưa nói xong, núʍ ѵú đã bị kẹp thật chặt, đầṳ ѵú dường như bị kẹp dẹp lại! Núʍ ѵú non sao chịu nổi sức mạnh này? Ngoan ngoãn nhận thua mặc người biến đổi hình dáng của nó.
"A~a~"
Vυ' bị kéo mạnh tới trước, đầṳ ѵú bị kéo ra xa hết cỡ rồi buông ra, vừa buông thì thịt vυ' lập tức bật lại trở về hình dáng ban đầu, lại tiếp tục bị kéo mạnh, lặp lại vài lần, toàn bộ hai vυ' đều đỏ ửng, núʍ ѵú trướng đau, sưng đỏ giống như hôm qua.
Nhưng Nhậm Bắc cũng chưa dừng lại, hắn thay đổi chiến lược, chuyển sang dùng đầu ngón tay nhợt nhạt trêu chọc ngực con trai mình.
Không hề đυ.ng tới quầng vυ', hắn chỉ đem đầu ngón tay lướt qua phần thịt trắng, đầu ngón tay thô ráp vẽ loạn tạo ra từng vết đỏ trên thịt non. Nhậm Văn cảm thấy vυ' mình ngứa quá, ngón tay ba ba chỉ gãy một chút phần thịt vυ' mà cậu sướиɠ tới rùng mình.
Nhậm Bắc hôm nay lại chơi vυ' hết nửa tiếng, vυ' non kiều nộn bị hắn chơi thành sưng đỏ nóng rát, cũng do hắn sợ ngực Nhậm Văn còn nhỏ, nếu chơi quá sẽ hư mất mới chịu ngừng tay sớm như vậy.
Lúc cuối hắn còn tri kỷ dùng tay vỗ nhẹ vào hai bầu vυ' suốt 10p, như là an ủi hai "con thỏ con" bị hoảng sợ, xong hết mọi thứ hắn mới bế Nhậm Văn lên sô pha nằm nghỉ, còn mình thì đi nấu com.
Nhậm Văn nằm trên sô pha nghỉ ngơi một hồi, tim mới bình tĩnh lại. Cậu năm nghiêng người trên sô pha, một bên sườn mặt đỏ ửng lộ ra, phấn nộn lại mê người, trong ánh mắt chứa hơi nước, phản chiếu ánh đèn lấp lánh, cánh môi khẽ nhếch lên, có chút ướŧ áŧ, chính là do lúc nãy cậu cảm thấy mình rên quá dâʍ đãиɠ, nhịn không được cắn môi. lại bị Nhậm Bắc dùng ngón tay ôn nhu vuốt ve không cho phép, sau đó cậu cũng tự thả bay mình, vươn lưỡi nhỏ không hề kìm nén rêи ɾỉ.
Cậu rất thích ba ba của mình. Cậu nằm trên sô pha nhìn về phía phòng bếp. nhìn dáng vẻ Nhậm Bắc bận rộn, dáng vẻ cao lớn mặc tạp dề đen lúi húi nấu nướng, Nhậm Văn thật sự động tâm, tim cậu không ngừng nhảy bùm bùm, còn nhanh hơn lút nãy, cậu đem hai tay đè lên ngực, nói thầm: "Đập chậm một chút."
Khi tay cậu đặt trên ngực, cậu đột nhiên nhớ tới hình ảnh bầu vυ' đầy dấu tay của mình hôm qua... thì không nhịn được lén kéo áo đồng phục lên trộm nhìn, quả nhiên hai bầu vυ' vốn dĩ trắng nõn bây giờ đã sưng đỏ, trên đó còn có vài dấu tay màu nâu.
"Văn Văn sao vậy? Bị trầy da sao?"
Nhậm Văn vội vàng kéo vạt áo xuống. cậu quay lại thì thấy Nhậm Bắc từ phòng bếp tiến lại đây, trên mặt đầy vẻ lo lắng cùng hổ thẹn.
"Không có ạ!" Nhậm Văn vội vàng giải thích. "Không có bị trầy da, là ba ba..."
"Ba ba làm sao vậy?" Nhậm Bắc nôn nóng hỏi.
"Trên tay ba ba có dính vết bẩn, vυ' bị dơ rồi..." Nhậm Văn ấp úng nói.
"Thật sự không có trầy da sao?" Nhậm Bắc nghe xong vẫn lo lắng hỏi lại, còn thật sự dùng tay ướt vươn vào kiếm tra, lòng bàn tay cẩn thận sờ từng vị trí một để kiểm tra, còn tốt không bị trầy da.
Bầu vυ' nóng rát bị bàn tay lạnh lẽo chạm vào run rẩy một chút.
Nhậm Văn đỏ mặt nghiêm túc cho ba ba kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong. Nhậm Bắc thuận tay lấy một tờ giấy trên bàn, với vào lau sạch vết nước dính trên ngực nhi tử, khi rút ra miếng khăn giấy thật sự dính bẩn, hẳn kinh ngạc thốt lên: "Thì ra thật sự bị ba ba làm dơi"
"Đi theo ba ba vào bếp, ba ba rửa sạch cho con." Nhậm Bắc quyết đoán kéo Nhậm Văn đi tới phòng bếp, Nhậm Văn cũng ngoan ngoãn đi theo sau.
Sau khi vào bếp. Nhậm Văn đứng bên cạnh bồn rửa, để ba ba tùy ý đưa tay vào áo "rửa vυ'" cho cậu, rửa xong lại lấy khăn giấy lau khô, vài lần thì vυ' cậu mới sạch sẽ.
"Được rồi, đã sạch, Văn Văn ra ngoài đợi ba ba một chút, cơm sắp xong rồi." Nhậm Bắc đem toàn bộ khăn giấy bỏ vào sọt rác, rồi đẩy nhi tử đi ra ngoài.
Nhậm Văn không muốn đi ra ngoài, nắm lấy khung cửa không chịu đi, nói: "Con muốn giúp ba ba."
Nhậm Bắc sủng nịch cười lớn, cầm tay cậu để lên miệng hôn hôn vài cái, ngữ khi kiên định nói: "Tay của Văn Văn là dùng để đọc sách viết chữ, có ba ba ở đây, những chuyện này ba ba có thể tự làm. Ngoan, con đi làm bài tập hoặc là xem TV đi, được không?"
"Vâng." Nhậm Văn lúng túng rụt tay về, ngoan ngoãn quay trở về phòng.
Chưa tới nửa tiếng. Nhậm Văn nghe được tiếng ba minh gọi, cậu vội vàng buông bài tập xuống đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng cậu đã nghe mùi đồ ăn rất thơm.
Tay nghề nấu nướng của Nhậm Bắc rất tốt, 3 món khô một món canh, gà xẻ muối chanh, khoai tây hầm thịt, rau xào, lại thêm một tô canh cá trích, đơn giản nhưng cân đối dinh dưỡng. Chén đũa cũng đã dọn sẵn, Nhậm Văn chỉ cần ngồi vào ăn.
Hai người nói nói cười cười cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Nhậm Văn chủ động hỗ trợ dọn dẹp chén đũa, lại thay phiên nhau tắm rửa, xem một tivi một chút, kết thúc một ngày dài.
10 giờ tối, Nhậm Văn ngập dài chúc ba ba ngủ ngon rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Khi cậu mơ màng sắp thϊếp đi, thì nghe được ngoài huyền quan có tiếng động nhỏ, phòng cậu đối diện huyền quan, nên bất cứ động tĩnh gì cậu cũng dễ dàng nghe thấy.
Muộn như vậy ba ba còn đi ra ngoài sao? Nhậm Văn lo lắng, vội vàng bò từ trên giường xuống, dép cũng không kịp mang, vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Nhậm Bắc mặt một thân áo lao động. mang túi dụng cụ trên vai, đèn cũng không dám mở rón rén chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ba ba!"
"Văn Văn, ba đánh thức con à?" Nhậm Bắc hơi giận bản thân vì gây ra tiếng động ảnh hưởng giấc ngủ con trai.
"Không có" Nhậm Văn vội vàng hỏi: "Muộn như vậy ba ba còn đi đâu thế có chuyện gấp ạ?"
"Ừm... Có chuyện hơi gấp." Nhậm Bắc dừng lại một chút rồi thuận theo thừa nhận.
"Chuyện gấp sao ba ba không đi sớm một chút!" Nhậm Văn ra khỏi phòng, đi đến trước mặt Nhậm Bắc, cậu không ngốc, đã đoán ra được ba ba vì bồi cậu mà hoãn công việc lại.
"Ba.." Nhậm Bắc không ngờ lại bị Nhậm Văn bắt được, vô thổ đứng đó gãi đầu, hắn cúi đầu không biết giải thích như thế nào, vừa cuối xuống thì thấy đôi chân trần trụi trắng nõn của Nhậm Văn, liền sốt ruột bế người ngồi lên tủ giày, lại quay về phòng cầm dép lê giúp Nhậm Văn mang vào, nhẹ nhàng thở dài: "Cho dù sốt ruột cũng phải nhớ mang dép, nhớ không?"
"Ba ba ngốc..." Nhậm Văn duỗi tay ôm lấy Nhậm Bắc, cậu ngồi trên kệ giày, vừa vặn cao bằng Nhậm Bắc, cậu vòng tay ôm lấy cổ Nhậm Bắc, cái trán dựa vào sườn mặt anh.
"Ba ba muốn bồi con nhiều hơn."
"Con biết." Nhậm Văn thấp giọng nói nhỏ. "Công việc rất quan trọng, ba ba vừa phải trả tiền mua nhà vừa phải nuôi con. Cho dù muốn bồi con cũng không nên chậm trễ thời gian của ba ba. Con biết ba ba quan tâm tới con, lo lắng cho con. Nhưng ba ba không cần thiên vị cho con." Nhậm Văn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Nhậm Bắc, "Ba ba có thời gian liền bồi ta, rảnh thì lại giúp ta xoa xoa vυ', có việc bận thị phải nghiêm túc làm, nghiêm túc chăm sóc bản thân, đừng để Văn Văn lo lắng, được không?"
"Cẩn thận bảo vệ bản thân, bảo vệ đôi tay của mình." Nói xong, lại cầm đôi bàn tay thô to của Nhậm Bắc đưa lên miệng, nhẹ nhàng hôn xuống như ba ba đã làm với cậu.
"Được." Nhậm Bắc bị những lời quan tâm của nhi tử sưởi ấm trái tim, hắn thâm tình mà nhìn Nhậm Văn. Nhẹ giọng nói: "Ba ba đi ra ngoài, Văn Văn ngoan ngoãn ở nhà ngủ nha."
"Dạ." Nhậm Văn nghe lời đáp.
Cuộc sống của hai người khôi phục về quỹ đạo hằng ngày, chỉ khác một điều đó lại hai người mỗi ngày đều đều đặn xoa vυ', giống như hoạt động ăn cơm tắm rửa, là chuyện mỗi ngày phải làm.