Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não

Chương 3

Tiếng hét lần này là từ một nữ sinh — Chỉ một tiếng đó chứ chẳng còn gì nữa.

Từ Đồ Nhiên vội vàng ăn nốt một miếng kẹo cầu vồng nữa. Lớp trưởng bên cạnh lo lắng vọt lên: “Sao thế?”

“Tiểu Mễ mới rút được thẻ sự kiện!” Có người trả lời ngay, giọng điệu hơi mông lung, “Cậu ấy, ừm, hình như cậu ấy bị hình ảnh bên trên dọa sợ.”

“Hả?” Lớp trưởng vội vàng đi tới bên cạnh Tiểu Mễ. Chỉ thấy mặt mày cô ta tràn đầy vẻ sợ hãi. Còn trước mặt cô ta là một tấm thẻ đã được lật.

Trên thẻ đó chỉ có hình vẽ một cái tủ mở hờ.

“Chỉ thế thôi à? Có gì mà sợ?” Cố Thần Phong ở bên cạnh nói.

“Không, không phải…” Tiểu Mễ vẫn chưa tỉnh hồn lại, “Vừa rồi, lúc tôi lật ra… Bên trong có một người phụ nữ.”

“… Hả?”

“Thì lúc tôi lật ra, trong cái tủ có một người phụ nữ!” Tiểu Mễ lên giọng, “Tay cô ta đang vịn trên cửa tủ, trên ngón tay đều đầy bụi, đang dò dẫm nhìn ra ngoài… Ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, cô ta đã biến mất tăm rồi!”

Lúc cô ta nói, giọng vẫn còn run rẩy, thoạt nhìn có vẻ như không nói dối. Nhưng những người khác nhìn tấm thẻ hồi lâu vẫn chỉ thấy có cái tủ quần áo mà thôi.

Những học sinh đang đứng quanh cái bàn nhìn nhau, ngoài lớp trưởng ra, chẳng ai để ý tới chuyện này: “Chắc chỉ nhìn lầm thôi mà, chẳng phải chúng ta đang dùng cái đèn pin nhỏ kia sao? Nhiều khi là bị chói mắt thôi ấy mà.”

“Đúng đúng đúng, chắc thế đấy.”

“Nhắc mới nhớ, trên thẻ ghi gì vậy?”

Chỉ một câu đã khiến người dồn hết sự chú ý tới tấm thẻ sự kiện trên tay của Tiểu Mễ.

Lớp phó thể thao thuận tay cầm tấm thẻ lên, soi dưới đèn pin rồi đọc từng chữ rõ ràng:

“Sự kiện: Bạn vô tình phát hiện ra tủ quần áo phong ấn ma nữ. Không lâu nữa ả sẽ ra khỏi tủ, trong vòng 3 phút tới, đã đi vòng quanh các phòng trong homestay… Đồng thời phải dẫn theo 1 người trong số những người còn lại…”

Lớp phó thể thao đọc xong, giọng điệu trở nên rất cổ quái: “Sau khi tủ quần áo xuất hiện, các bạn sẽ có 5 phút để chuẩn bị. Đứa trẻ may mắn? Hay đứa trẻ xui xẻo? Chắc chắn ma nữ thích đứa trẻ có thành tích tệ nhất rồi.”

Vừa dứt lời, xung quanh bỗng im bặt.

Vài giây sau mới nghe lớp phó thể thao cười nói: “Ờ thì, hình như lần đầu tiên rút phải sự kiện thế này nhỉ? Hẳn chỉ là chơi trốn tìm…”

Chưa nói hết câu, một tiếng “Ầm” đã vang lên, căn phòng đột nhiên rơi vào bóng tối mù mịt khiến họ lại hét lên!

Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay lớp phó thể thao. Mọi người đều vô thức đi về phía cậu ta, nhưng ngay sau đó lại vang lên một tiếng “Bốp” — Căn phòng tự động có điện, sáng trở lại.

Nhưng chẳng ai thấy vui vẻ gì nổi nữa.

Vì bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen — Có trời mới biết, giờ mới hơn 3 giờ chiều, sao sắc trời lại mù mịt như thế được cơ chứ?

Một nguyên nhân khác là cái tủ kia.

Trong góc phòng đáng lẽ trống không, bỗng chốc xuất hiện một cái tủ khổng lồ.

Màu sẫm, làm bằng sắt, bề mặt phủ đầy vết gỉ sét, bên ngoài bị quấn một vòng dây xích thô, trên xích dán rất nhiều lá bùa ngổn ngang, ở giữa còn có một cái ổ khóa to đùng.

Không ai biết làm thế nào mà thứ này lại đột nhiên xuất hiện ở đây được. Lớp phó thể thao ở gần nhất, cẩn thận bước tới nhưng bị lớp trưởng kéo về. Cậu ta nuốt nước bọt: “Cái quái gì thế này?”

“...” Không ai trả lời câu hỏi của cậu ta. Nhưng dường như trong đầu tất cả mọi người đều đang nghĩ tới cùng một đáp án —

Cái tủ phong ấn “ma nữ”.

Trong phòng nhất thời rơi vào một sự im lặng quỷ dị. Đúng lúc này, chẳng biết là bắt đầu từ ai mà mọi thứ dần trở nên hỗn loạn:

“Đm, vậy giờ là thế nào đây? Thật sự bị ma ám à?!”

“Đừng hoảng, tất cả đừng hoảng hốt! Thế giới đều là duy vật mà, đừng có sợ! Đừng chạy lung tung đấy!”

“Cái này là chơi khăm đúng không? Ai làm đấy? Thừa nhận đi, hứa sẽ không đánh.”

“Chủ homestay đâu rồi? Chắc cũng ở gần đây thôi đúng không? Gọi điện cho ông ta đi!”

“Hay là ra ngoài hết đi, tôi không muốn đợi ở đây đâu —”

Có người vọt tới bên cửa, xoay tay nắm vài cái nhưng cửa chính không hề nhúc nhích chút nào. Cửa sổ thì mở được nhưng đẩy ra thì lại là một vách tường màu đen, có vẻ như được làm bằng xi măng, rất kiên cố.

Điện thoại đã chết máy hết nên giờ chỉ còn là một cục gạch vụn, chẳng gọi được gì hết.

Những phòng khác trong homestay vẫn có thể vào được, nhưng chẳng có một ai, cửa sổ cũng bị tường đen chặn lại hết. Trong phòng nào cũng có thêm một cái tủ sắt lớn.

Đã tới nước này rồi thì ai dám không tin được, cũng chẳng thể tự lừa mình dối người được nữa.

Chơi khăm không thể tới mức này được.

Họ trở về lại sảnh lớn, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh. Lớp trưởng đang cố gắng trấn tĩnh, nhưng bất chợt trong cái tủ kia lại vang lên tiếng đập ầm ầm. Khắp phòng lại vang lên một tràng tiếng hét nữa, tất cả mọi người đều tụm lại, run như cầy sấy.

“Gì đây, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Đừng nói là kế hoạch của ông chủ homestay đấy nhé…”

“Ông chủ gì chứ, trò boardgame này có phải do homestay chuẩn bị đâu, là thằng Chung đem tới đấy!”

“Thằng Chung? Chung Tư Gia sao? Thật hay đùa vậy, tôi nhớ cậu ta đâu có tới!”

“Nó tự tới, tôi còn tưởng là ai gọi nó tới chứ.” Cố Thần Phong vừa bảo vệ Cố Tiểu Nhã vừa nói, “Nó tới trước cả mọi người nữa, ngồi một lúc thì bảo phải tới bệnh viện với cha mình nên đi trước, chỉ để lại hộp board game này thôi!”

Cố Thần Phong cũng chẳng nghĩ gì nhiều, sau đó mọi người đã tới đông đủ nên bèn mở ra chơi, ai ngờ lại gặp phải chuyện thế này cơ chứ!

… Đợi đã.

Cậu ta đột nhiên quay sang lớp trưởng đang tỏ vẻ bình tĩnh, chợt nhớ tới vụ “động kinh” lúc nãy của lớp trưởng, chợt như hiểu ra gì nên biến sắc.

Nhắc mới nhớ… Sao vừa rồi họ lại muốn chơi tiếp trò board game này nhỉ? Rõ ràng vừa có người gặp chuyện mà? Trong tình huống đó chẳng phải nên tìm bác sĩ trước hay sao?

Trong đầu Cố Thần Phong rối mù, chợt bên tai cậu ta vang lên một giọng nói: “Chung Tư Gia? Là ai thế?”

Cậu ta giật mình, quay đầu lại nhìn mới phát hiện Từ Đồ Nhiên chẳng biết đã ở bên cạnh mình từ khi nào.

Cô trông có vẻ không mấy hoảng hốt, thậm chí trong ánh mắt còn có chút hứng thú, đứng cạnh quan sát mà vẫn nhai kẹo cầu vồng.

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Thần Phong, cô rất thân thiện chìa gói kẹo qua.

Cố Thần Phong: “...”

Cậu ta lắc đầu, sau vài giây mới đáp: “Thì, là bạn học cấp 2 ấy, thành tích rất tệ. Nó thi cấp 3 xong thì đi chỗ khác làm rồi. Mấy ngày trước mới về…”

Nói xong, cậu ta lại thấy lạ.

Cả nhóm họ đều chung lớp cấp 2 rồi lên thẳng cấp 3. Chỉ có 2 người đặc biệt là Từ Đồ Nhiên và Chung Tư Gia. Từ Đồ Nhiên học xong năm thứ hai thì chuyển trường chứ không học chung lớp 9; Chung Tư Gia thì đi sau khi tốt nghiệp cấp 2.

Vậy chắc chắn Từ Đồ Nhiên phải biết thằng Chung chứ. Tốt xấu gì cũng học chung 2 năm mà…

Dường như nhìn thấy được sự hoang mang của cậu ta, Từ Đồ Nhiên lại cười: “Xin lỗi nhé, lâu quá rồi nên tôi cũng hơi quên.”

Cố Thần Phong: “...”

Cậu ta vẫn thấy lạ, nhưng giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này. Tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra từ trong tủ như thể có ai đó đang đập rất mạnh, ai nấy đều thót tim, nhưng đúng lúc này, lớp phó thể thao dũng cảm lại đứng ra lần nữa:

“Không được, không thể cứ thế mãi được!”

Cậu ta nhìn xung quanh rồi kéo 2 cái ghế ra chống trước cửa tủ, quay đầu lại nói: “Chúng ta đừng có chen chúc ở một nơi thế này! Tách nhau ra đi, tìm chỗ trốn trước, tránh được 3 phút là không sao nữa rồi…”

Cố Thần Phong nghe thế liền lo lắng: “Đừng có làm bậy, cậu đang định tìm đường chết đấy à!”

Lớp phó thể thao: ?

“Có biết Biệt thự bão tuyết* không?” Cố Thần Phong xem rất nhiều phim, lúc này cuối cùng não cũng online rồi, “Thường loại người nào trong phim kinh dị dễ chết nhất hả? Chắc chắn là những người lạc đàn rồi!”

(*) At The Snowstorm Villa Model, còn được gọi là Storm Hill, là kiểu motif đảo, dạng phim và truyền hình bí ẩn và hồi hộp, một chế độ thiết lập sân khấu, do tiểu thuyết “Không người sống sót “ của nhà văn người Anh Agatha Christie đi đầu. Có nghĩa là một số người (thường từ 5 đến 15 người và nếu riêng lẻ thì có thể chỉ có hai ba người) tập trung trong một không gian tương đối kín. Do hoàn cảnh đặc biệt nên họ không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mọi người không thể rời khỏi môi trường này trong thời điểm hiện tại. Đồng thời, vài người trong số này lần lượt bị gϊếŧ, kẻ sát nhân nằm trong số họ hoặc ẩn trong một góc của không gian kín đó. — Nguồn: Chuông Nhỏ Lengkeng.

Dù câu này có ý nghĩa hay không thì ít ra cũng có thể dọa người được. Từ Đồ Nhiên bên cạnh gật đầu như bừng tỉnh, nói với một giọng điệu tràn đầy tinh thần hiếu học: “Còn gì nữa không?”

Cố Thần Phong: “Hả?”

“Trong phim kinh dị ấy, còn loại người nào dễ chết nữa không?” Từ Đồ Nhiên kiên quyết không từ bỏ bất cứ cơ hội học tập nào, “Ngoài người bị lạc đàn ra còn không?”

“Còn có… Chẳng việc gì mà lại đòi đi vệ sinh nữa. Nhà vệ sinh là nơi nguy hiểm nhất đấy.” Cố Thần Phong bị câu hỏi của cô làm cho ngớ người, tụt hứng dịch sang bên cạnh vào bước, “Những không gian khép kín đều rất nguy hiểm, nhất là cửa bị khóa trái, hơn nữa còn tối mù. Trên tầng lầu không người cũng dễ xảy ra chuyện lắm. Đặc biệt là kiểu có âm thanh, bóng dáng kỳ lạ, tuyệt đối không được tới gần nhìn, nhìn là sẽ lao tới… Hả, ủa!”

Cậu ta phổ cập kiến thức được một nửa mới chợt nhận thấy có gì đó sai sai: “Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Cậu… Từ Đồ Nhiên?”

Cậu ta quay đầu lại mới phát hiện Từ Đồ Nhiên đã biết mất tăm.

Gần như cùng lúc đó, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân rất nhanh và nhẹ — Giữa lan can cầu thang không có khe hở nên từ góc họ đứng không thể thấy được tình hình trên đó, vì thế Cố Thần Phong mất một hồi lâu mới nhận ra Từ Đồ Nhiên đang chạy trên cầu thang.

“Này! Từ, Từ Đồ Nhiên?” Cố Tiểu Nhã cẩn thận đi tới gần cầu thang, hạ thấp giọng gọi, “Cậu đi đâu vậy? Đừng chạy lung tung chứ!”

Giọng của Từ Đồ Nhiên từ phía trên bay xuống: “Đừng để ý tới tôi. Tôi lên lầu đi vệ sinh một mình ấy mà!”

Cố Thần Phong: ...

Cừ thật, đủ hết các yếu tố rồi.

Làm hại cậu ta nói nửa ngày cũng như nước đổ đầu vịt.

Cố Tiểu Nhã vẫn không yên tâm nên định đuổi theo. Nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe trong tủ sau lưng “Ầm” lên một tiếng, hai chân cô ta lập tức mềm nhũn.

Cố Thần Phong vội vàng bước lên kéo chị mình về: “Chị quan tâm nó làm cái gì, đã bảo với chị rồi mà, nó không được bình thường!”

Nói xong, cậu ta nhìn lên lầu, vừa định nói hay là để mình đi tìm thì lớp trưởng chợt mở miệng:

“Đủ rồi, thời gian có hạn đấy.” Cậu ta nói xong rồi chỉ vào chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay mình, “Chúng ta nghĩ cách để bản thân sống sót trước đi đã.”

*

Từ Đồ Nhiên không biết đám nhóc đó phản ứng thế nào, làm ra chuyện gì sau khi mình đi, cô cũng chẳng quan tâm.

Trước khi đi cô đã nháy mắt ra hiệu với lớp trưởng rồi. Tên nhóc đó biết chuyện của cô và có thể kiểm soát tình huống, hẳn là không khiến họ làm ra những chuyện ngu ngốc đâu.

Mục tiêu của Từ Đồ Nhiên rất rõ ràng, cô đi thẳng tới phòng vệ sinh cuối hành lang tầng 3. Nhưng giữa chừng, cô vẫn không quên nhìn vào các phòng để tìm kiếm những âm thanh và bóng dáng kỳ lạ — Tiếc là ngoài cái tủ lớn ồn ào kia ra thì chẳng còn gì nữa hết.

Không thể không nói rằng suy đoán của Cố Thần Phong rất đúng với tình hình thực tế, cô chỉ mới tách khỏi nhóm thôi mà đã nghe tiếng giá trị tìm đường chết tăng lên rồi.

Tròn 10 điểm.

Âm thanh này đúng thật là khiến người ta sảng khoái mà.

Tất nhiên Từ Đồ Nhiên cũng đoán rằng chuyện này có liên quan tới thân phận của mình — Hiện tại cô là người bị loại đầu tiên trong tất cả các người chơi. Mà trong thẻ sự kiện cũng có gợi ý rằng ma nữ “rất thích những đứa trẻ có thành tích đứng chót”.

Cộng với 3 điểm mà cô có được lúc bị loại, ai cũng biết người nào sẽ bị ma nữ để mắt tới đầu tiên trong cuộc rượt đuổi sắp tới rồi.

Còn chuyện sau đó tìm đường chết thế nào thì nói thẳng là cô chưa nghĩ tới. Nhưng quan tâm làm gì, thuyền tới bến ắt có chỗ đậu thôi mà —

Từ Đồ Nhiên khẽ đẩy cửa phòng vệ sinh trước mặt ra.

Trong phòng vệ sinh cũng có một cái tủ sắt lớn. Không gian nhỏ hẹp bị chiếm gần hết, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống soi sáng vết máu loang lổ trên cửa.

Khoảng thời gian 5 phút để trốn đã qua hết phân nửa, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cái khóa lớn trên trên tủ tự động bị hỏng. Cửa tủ hơi bật ra ngoài, một bàn tay xám xanh vươn ra từ trong bóng tối, đặt lên cửa tủ.

Một luồng khí đen từ từ tràn ra từ cửa tủ, Từ Đồ Nhiên bình tĩnh chớp mắt, nhanh chóng đưa ra phán đoán nhờ vào cảm giác nhạy bén của mình: Nó có vẻ cao tương đương với cái bóng đã ám lớp trưởng lúc nãy…

Được, có vẻ là ổn đấy.

Từ Đồ Nhiên gật đầu khẳng định rồi nhìn xung quanh, lấy ra một cây búa nhỏ trong ngăn chứa đồ bên cạnh, vung thử vài lần để thử cảm giác trên tay, sau đó gật đầu hài lòng rồi đóng cửa phòng sau lưng lại.

Cô vẫn nhớ lời dạy của Cố Thần Phong, không quên khóa trái của và tiện tay tắt luôn đèn.

Trong phòng vệ sinh lập tức im lìm. Đến cả cái tủ sắt cũng không thèm động đậy gì nữa.

Từ Đồ Nhiên đợi vài giây vẫn không nghe được tiếng cộng thêm giá trị tìm đường chết, thầm thở dài rồi xoay tay mở lại đèn.

Mọe. Đánh giá 1 sao.

*

Mặt khác.

Một chiếc xe ô tô màu đen đang chạy dọc theo đường núi, vòng quanh homestay mấy vòng lớn rồi bất lực dừng lại ở chỗ cách đó 50m.

Cửa xe được hạ xuống. Có người cầm kính viễn vọng nhìn vào homestay một chút rồi thở dài.

“Không vào được.”

“Vậy phải làm sao đây?” Thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi phía sau kinh ngạc nói, “Bến trong có con người à?”

“Sao tôi biết được. “Cõi” này đã được hình thành rồi. Những Thể Đáng Ghét cấu thành khu này có cấp cao hơn chúng ta nhiều, dù tấn công mạnh cũng không thể xuyên qua được.”

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái tặc lưỡi một tiếng rồi để ống nhòm xuống: “Cũng do đám người bên trong tự tìm đường chết thôi. Chỉ có khi tiến hành đủ “nghi thức” thì Thể Đáng Ghét mới có thể tạo ra một “Cõi” hoàn chỉnh được. Bảo người bên trong không thực hiện nghi thức thì ai mà tin. Nói không chừng bên trong là một đám giáo đồ đang tìm đường chết đấy.”

“Chắc đã bị lừa rồi. Bây giờ đám Thể Đáng Ghét đều rất xấu xa mà.” Thiếu nữ vẫn hơi không cam tâm, “Giờ xin trợ giúp còn kịp không?”

“Không kịp nữa rồi — Gần đây cấp cao chỉ có mỗi Dương Bất Khí, nhưng anh ta muốn tới thì cũng phải mất ít nhất 8 tiếng. Đợi tới đó thì đám người bên trong đã bị tiêu diệt hết sạch rồi.”

Người đàn ông lắc đầu: “Hết hy vọng, đã không còn cứu nổi nữa. Tôi còn việc khác phải về thành phố A một chuyến. Hai người ở lại đây đi, nhớ ghi chép cho kỹ, đợi khi “Cõi” đóng lại thì nhớ thu dọn cho gọn — Đi nhé.”

Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen bước xuống xe, một mình đi dọc đường về. Lúc đi được khoảng trăm mét, gã bất chợt dừng lại.

Gã quay đầu lại nhìn homestay sau lưng. Kiến trúc cổ kính giống như một cái l*иg bị sương mù giăng kín, mơ màng khiến người ta không thấy rõ được.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào lớp sương mù kia vài giây, lẳng lặng thở dài, lấy ra một bông hoa nhỏ được gấp bằng giấy trắng, đặt dưới đất rồi xoay người bỏ đi.