Thanh Xuân Trọn Vẹn

Chương 1

1.

Tôi liếc nhiền đồng hồ trên tường, đã 8 giờ tối rồi.

"Muộn rồi, tôi đi trước đây."

Tôi đứng lên, định đi lấy cặp sách.

Nhưng vừa mới quay người tôi đã bị Bạch Tự kéo lại.

Bởi vì quán tính tôi đã lao về phía trước, mà anh đúng lúc thuận tiện ôm lây tôi.

Chúng tôi gắt gao dựa vào nhau, nghe thấy từng nhịp tim bang bang bang vừa nhanh vừa vội vàng của đối phương.

Hơi thở của anh phả lêи đỉиɦ đầu tôi nhẹ nhàng từng hơi từng hơi một.

Tôi cảm thấy hiện tại toàn thân anh đều nóng hầm hập, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn.

"Ở lại thêm một chút nữa đi."

Giọng điệu của anh trầm thấp mang theo một chút lười biếng, nghe có vẻ ngoan ngoãn.

Tôi giống như bị mê hoặc, tim khẽ run thuận theo ý anh mà gật đầu.

"Em có thích anh không?"

Tôi ngẩn đầu nhìn anh, khoảng cách của chúng tôi rất gần.

Chỉ cần đến gần hơn một chút nữa, môi của tôi có thể chạm vào yết hầu của anh rồi.

Tôi nghĩ rằng từ trước đến giờ tôi luôn là người chủ động, dệt một tấm lưới lớn để anh rơi vào.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của anh. Sẽ vì anh giải đề cho nữ sinh mà tức giận, sẽ vì anh không có ở đây mà cảm thấy không quen.

Thật ra tôi không biết cảm giác kì lạ đó được sinh ra từ lúc nào, chỉ là tôi không dám thừa nhận.

"Bạch Tự, em cảm thấy em thích anh rồi."

Tôi thích trực tiếp.

Thích một người phải nói ra, không đúng sao?

Dường như anh có chút kinh ngạc, thân thể phát run, cúi đầu kéo gần khoảng cách với tôi.

"Em có biết hiện tại em rất nguy hiểm không"

Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, hơi thở ấm áp trực tiếp phả lên mặt tôi.

Không biết vì sao, tự nhiên tôi cảm thấy có chút thất thố.

Tôi cô gắng thoát khỏi vòng tay anh, lấy bài tập về nhà của anh từ trong túi sau đó vội vã bắt xe trở về nhà.

2.

Kể từ đêm đó tôi hiểu rõ nhịp tim của mình hướng về bạn cũng bàn Bạch Tự, tôi cảm thấy ngồi cùng bàn với anh có chút không thoải mái.

Thích một người, lại cam tâm tình nguyện làm một người bạn bình thường sao?

Ăn trưa xong, mọi người đều trở về lớp nghỉ ngơi, mà tôi thì lại đang đi lang thang vô định ở trên sân trường rộng lớn.

Bỗng nhiên, cánh tay bị người dùng sức kéo lại.

Bước chân của anh rất dài, đi rất nhanh, chỉ một chút cô đã bị kéo vào phòng thiết bị rồi.

Tôi vùng vẫy hai lần nhưng không thoát ra được.

"Bạch Tự!"

Tôi bị anh đẩy vào tường, mím môi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tại sao gần đây em tránh mặt anh?"

"Không phải em nói em thích anh sao? Hửm?"

Lòng tôi chợt thắt lại, chớp đôi mắt ướŧ áŧ mờ mịt.

"Vậy rốt cuộc em phải làm thế nào anh mới thích em?"

Anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tạm dừng.

"Không phải đêm đó em hỏi anh có thích em hay không sao?"

Anh dường như sợ tôi không nghe rõ, lớn giọng hơn một chút.

"Anh thích em, Lâm Sở Sở."

"Em không cần phải làm gì cả, anh đều sẽ thích em. Nhưng em đừng giây trước còn dán vào anh, giất sau đã lạnh nhạt, được không?"

Ánh mắt anh sáng như đuốt, giọng nhẹ nhàng và đau khổ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Bạch Tự như vậy.

Tôi rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mình đang tăng lên từng chút từng chút một, làm tôi có hơi khó thở.

3.

Tôi và Bạch Tự ở bên nhau rồi.

Nhưng cả hai chúng tôi đều quyết định không công khai.

Vì để tôi và Bạch Tự có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, tôi hoàn toàn từ bỏ việc Trương Thúc tài xế của gia đình đưa đón.

Mỗi sáng trước khi đi học tôi đều sẽ gửi cho anh một tin nhắn, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi chuyến xe buýt số 230 đến trường. Tan học sẽ ở lại trường lâu hơn một chút rồi mới về nhà.

"Đi chưa?"

Tôi chọc chọc vào cánh tay của anh.

"Ừa ừa."

Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi sân trường, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào tay tôi, đầu ngón tay khé run, nhưng vẫn kiên định nắm lấy tay tôi.

Tôi sững sờ trong giây lát, cảm thấy có luồng điện chạy trong người tôi.

Lúc lên xe, tôi cảm thấy lòng bàn tay cả hai đều có chút ẩm ướt, muốn buông ra hoạt động một chút.

Kết quả anh càng nắm chặt hơn, lợi dụng cơ hội ôm cô vào lòng.

Lại là mùi hương thoang thoảng đó.

Thành thật mà nói thì tôi là một người ăn mềm không ăn cứng.

"Anh rất thơm."

Tôi tham lam hít thở mùi thơm của anh.

"Không thích sao?"

"Không, rất thích. Chỉ muốn luôn ôm lấy anh như vậy."

Tôi vòng tay qua eo anh, chúng tôi ôm nhau càng chặt chẽ hơn.

"Vậy thì tối nay anh sẽ thêm bột giặt."

"Haha, anh đừng, cười chết em."

Anh véo véo mặt tôi.

"Em có biết em cười lên rất mê người hay không?"

Hả?

4.

Bạn trai tôi rất quan tâm đến việc học của tôi, ngồi xe buýt cũng muốn hỏi thăm tình hình học tập của tôi.

"Em đã nhớ mấy từ đơn hôm nay chưa?"

"Nhớ 50 từ rồi."

"Rất tốt, rất giỏi."

Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Không biết thứ bảy này Lâm tiểu thư có thời gian không?"

Muốn hẹn hò với tôi?

"Hả?"

Tôi giả vờ không nghe rõ.

"Anh muốn hẹn hò với em vào thứ bảy tuần này."

Khóe miệng của anh nhẹ nhàng cong lên, cúi đầu xuống, kề sát tai tôi nhẹ nhàng nói.

Tôi cảm thấy tai tôi hơi ngứa, cũng có chút nóng, nhưng vẫn bình tĩnh nói.

"Được nha, vinh hạnh của em."