Chương 31: Em cảm thấy em đáng không?
Tôi tốn nhiều thời gian, tiền bạc và tinh thần và thể lực như vậy bên em, em cho rằng tôi muốn cái gì? Cơ thể em? Hay tình cảm của em? Em cảm thấy em đáng không?“Anh làm ư?”.
Nguyễn Thiệu Nam dựa lưng ra ghế, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, thong dong nhàn nhã nhìn cô, “Em hi vọng anh nói phải hay không phải?”.
“Em muốn nghe lời nói thật!”.
Nguyễn Thiệu Nam cười, “Đương nhiên không phải, sao em có thể nghĩ như vậy? Có nhớ anh đã từng nói với em, xã hội thượng lưu có một nguyên tắc chính là vĩnh viễn đừng để tay mình nhuốm máu, đến mùi tanh cũng không thể có. Anh đương nhiên sẽ không tự làm những việc như vậy, chỉ cần tìm người thích hợp, đưa ra tin tức trên kênh đặc biệt, tự nhiên sẽ có người liều mạng vì tiền. Còn lại, chỉ cần ngồi xem kịch là được rồi. Hà tất tự mình động thủ?”.
Môi Vị Hi run run, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao người nhà họ Lục không tìm em?”.
“Có lẽ từng tìm nhưng khi đó chúng ta đang ở Lệ Giang. Anh sợ họ sẽ quấy rầy em liền cài đặt chế độ từ chối cuộc gọi của nhà họ Lục trong di động của em. Anh nghĩ chắc em sẽ không trách anh, có phải không?”.
Trước mắt Vị Hi tối đen, một hồi lâu sau mới tỉnh lại, lên tiếng một cách khó khăn, “Vì sao? Anh từng đồng ý với em...”.
Nguyễn Thiệu Nam bật cười khanh khách, đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn cô như đang đọc một câu chuyện cười, “Em cho rằng em là ai?”.
“Cái gì?”.
“Em thực sự cho rằng tôi có thể từ bỏ báo thù vì em? Bỏ qua nhà họ Lục các người, còn đưa con cháu Lục Tử Tục ra nước ngoài học ư? Ha ha..Anh không nén được mà bật cười, “Em sẽ không thực sự coi mình là Vương Chiêu Quân đấy chứ? Lẽ nào từ đầu đến cuối em đều không nhìn ra tôi đang lợi dụng em?”.
Anh nhìn bức ảnh trên bàn, lại cười, “Xem ra em thực sự không nhìn ra, lại còn cầm những bức ảnh này chạy tới tìm tôi vấn tội”. Nói xong liền thuận tay cầm một tấm lên, chỉ cô gái xinh đẹp trong đó, “Cô ấy mới là vị hôn thê của tôi, chúng tôi đã đính hôn được hai năm rồi. Có điều, em không cần đau lòng, em không bị coi là kẻ thứ ba bởi... tôi chưa từng yêu em”.
Cô sững sờ nhìn anh, “Anh nói gì?”.
Anh đứng lên, vén lọn tóc rối bên má cô, tàn nhẫn nhấn mạnh rõ ràng từng từ từng chữ “Tôi nói, tôi chưa từng yêu em”.
Đòn tấn công liên hồi khiến hồn vía cô tan tác, cô như một con ngốc, lặp lại lời anh, “Anh nói... anh chưa từng yêu em?”.
“Em nghĩ kĩ mà xem, những ngày qua tôi có từng nói với em ba chữ “Tôi yêu em” không? Là em cho rằng tôi đang yêu em đấy chứ. Đúng là một cô gái nhỏ, đàn ông đối xử với em tốt một chút em liền tưởng thật. Em không ngốc, chỉ ngu xuẩn thôi. Em đã quên rồi ư, tôi là một thương nhân, tôi theo đuổi vật có giá trị, chỉ cảm thấy hứng thú đối với thương phẩm có giá trị. Tôi tốn nhiều thời gian, tiền bạc, tinh thần và thể lực như vậy bên em, em cho rằng tôi muốn cái gì?”.
Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới như xem một món hàng, cười nói, “Cơ thể em? Hay tình cảm của em? Em cảm thấy em đáng không? Em thực sự cho rằng tôi vẫn nhớ đến vài câu nói đùa thời nhỏ ư? Tôi tìm em chỉ vì một lí do”.
“Vì... tôi họ Lục”. Toàn thân cô run rẩy, tự mình nói ra đáp án đương nhiên đó.
“Từ khi anh gặp tôi ở “Tuyệt sắc khuynh thành”, từ đầu đến cuối đều là màn kịch anh bố trí. Anh giả bộ khiến tất cả mọi người đều cho rằng anh yêu tôi, người nhà họ Lục đương nhiên sẽ tìm đến tôi. Còn anh lợi dụng tôi lừa sạch toàn bộ tiền bạc của nhà họ Lục. Giấy tờ hôm đó tôi kí chắc kẹp thỏa thuận chuyển giao tài sàn, tôi đã chuyển toàn bộ tài sản còn lại của nhà họ Lục cho anh. Anh Nguyễn, tôi nói đúng không?”.
Nguyễn Thiệu Nam chỉ cười, “Dù gì cũng lớn lên ở nhà họ Lục, vẫn chưa đến nỗi hết thuốc chữa. Thực ra, hôm đó tôi đã nhắc nhở em, “Nhìn kĩ một chút, đừng tự bán mình” mà em không nghe…”.
Đúng, hôm đó quả thật anh từng nói, do cô bị quỷ ám. Cô đột nhiên nghĩ nếu đập tan cái đầu mình ra, móc cạn tâm tư, cô cũng không nghĩ ra, anh có thể lừa gạt, lợi dụng cô như vậy.
Cô là một con ngốc từ đầu đến cuối, bị anh lừa cho quay như chong chóng. Mưu kế nham hiểm đến vậy! Suy nghĩ lắt léo thế này! Lòng dạ hiểm ác thế này!
Cô thực sự nghi ngờ anh và Nguyễn Thiệu Nam mà cô quen hồi nhỏ rốt cuộc có phải cùng là một người? Anh từng đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm hại cô. Nhưng đến lời thề cũng đều là giả, cuối cùng anh có gì là thật đây?
Từng giọt nước mắt của Vị Hi rơi xuống, cô cắn chặt môi mình, nói bản thân không được khóc! Không được khóc! Khóc có tác dụng gì! Nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế nổi, đến một giọt cũng không kìm nén được.
Cô dùng ngón tay chùi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh đã thắng, món tiền đó đối với tôi mà nói căn bản chẳng là gì. Cho dù không có tôi, anh cũng nắm chắc phần thắng. Vì sao... vì sao còn phải lợi dụng tôi?”.
Anh nâng cằm cô lên, khẽ cười, “Vì tôi xấu xa, tôi thích nhìn dáng vẻ tràn đầy hi vọng, sau đó tuyệt vọng của người khác. Em không cần nhìn tôi như vậy, phải trách cha em, ông ta không kể cho các người nghe công lao vĩ đại năm xưa của mình ư?”.
Vị Hi không nén nổi rét run cầm cập, anh cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén tựa như dụng cụ tra tấn, “Tôi đã nói rồi, có phải không? Tuy em luôn rất cẩn thận trước mặt tôi, chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu. Nhưng tôi biết em đều biết rõ tất cả mọi thứ xảy ra năm đó. Ông ta hợp tác làm ăn với cha tôi, không những lừa sạch tất cả tài sản của ông, còn khiến ông nợ nần chồng chất, lại dụ dỗ cho ông vay nặng lãi. Khi cha tôi đi vào con đường cùng, ông ta còn lấy việc trả tiền giúp ông làm điều kiện, chiếm đoạt công ty của ông. Cuối cùng, lúc cha tôi tràn đầy kì vọng vào người bạn tốt là ông ta có thể giúp ông trài qua cửa ải khó khăn, ông ta lại ép ông nhảy lầu. Lẽ nào em không cảm thấy, tất cả mọi thứ xảy ra với nhà họ Lục ngày hôm nay giống như năm xưa ư?”.
Vị Hi đột nhiên mở to đôi mắt, Nguyễn Thiệu Nam kéo cánh tay cô, gương mặt hung ác dữ tợn đến mức gần như biến dạng, “Không sai! Tôi học từ cha em, ông ta thực sự là một người thầy tốt, tôi mới là học sinh xuất sắc nhất của ông ta, tôi học còn tốt hơn, triệt để hơn bất cứ người con nào trong nhà họ Lục các người. Năm đó, tôi và mẹ nhìn thi thể vỡ nát của cha trong phòng xác, biết khi ấy tôi thế nào không? Tôi muốn nôn toàn bộ bữa sáng ra, đó là cha ruột tôi!”.
Anh nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn xuyên qua cô nhìn thấy kẻ thù mình căm hận nhất, “Lục Tử Tục đã già rồi, với thực lực ngày hôm nay tôi thắng ông ta quá dễ dàng. Nhưng thứ tôi muốn không phải điều này! Tôi muốn ông ta trải qua một lượt toàn bộ những nỗi đau khổ của cả nhà tôi năm đó. Tôi muốn ông ta tận mắt nhìn người ông ta yêu nhất, từng người một chịu sự giày vò, từng người một chết trong tuyệt vọng. Tôi muốn ông ta chờ đợi đầy hi vọng, cuối cùng lại bị hủy diệt trong chính tay của con gái mình, chết cũng không nhắm mắt!”.
Vị Hi bị anh túm đến nỗi đau đớn không chịu nổi, khóc lóc nói: “Chính vì như vậy, anh lừa gạt, lợi dụng tôi? Còn hai đứa trẻ đó, chúng vẫn còn nhỏ như vậy. Sao anh có thể đáng sợ đến thế, máu lạnh đến thế?”.
“Ai lợi dụng cô? Tôi là một người như thế nào, Lục Tử Tục thông minh hiểu đời bao năm như vậy, ông ta có thể không nhìn ra ư? Nhưng ông ta vẫn đẩy cô cho tôi, đổi lấy tiền, lấy sinh mạng, bình an cho con cháu, ông ta có thực sự coi cô là con gái không? Người nhà họ Lục các người cũng thật thú vị, cùng là con gái, cũng chia làm năm bảy loại, ai quan tâm đến cô? Ai không bán đứng cô?”.
Vị Hi co người lại, cắn chặt môi đến nỗi bật máu, nước mắt càng rơi nhanh hơn.
Anh hung hăng túm lấy tóc cô, cười lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy mình đáng thương ư? Cô còn chưa đủ đáng thương đâu. Tôi thực sự nên đưa cô đi xem mẹ tôi, để cô biết thế nào mới gọi là đáng thương! Thế nào gọi là điên cuồng! Có điều, cô thấy thì đừng sợ hãi, bà ấy sống trong một bệnh viện tâm thần ở phía tây thành phố, hàng ngày phải tắm gội cả chục lần, hận không thể dùng vôi chà lên người, đêm đêm kêu như quỷ vậy…”.
Vị Hi gần như bị anh bức đến phát điên, ác quỷ đòi mạng cũng chẳng qua như vậy mà thôi, nước mắt đầy mặt vùng vẫy dữ dội, “Anh buông tôi ra! Buông ra!”.
Nguyễn Thiệu Nam đẩy mạnh một cái, Vị Hi ngã ngồi trên ghế. Vẻ mặt đờ đẫn nhìn cao lương mĩ vị trước mắt, hỏi một cách tuyệt vọng: “Vậy bây giờ, nhà họ Lục chỉ còn mình tôi, anh muốn thế nào?”.
Nguyễn Thiệu Nam cười, giọng mỉa mai, “Cô cho rằng tôi sẽ thế nào? Tôi không yêu cô nhưng tôi cũng không hận cô. Nghĩ kĩ một chút, cô cũng rất đáng thương. Nhà họ Lục chẳng còn ai, tôi cũng không cần đối phó. Cô đối với tôi mà nói giống như cái cốc giấy, sau khi dùng xong liền vứt đi. Tôi trước nay không lãng phí thời gian với đồ hết giá trị…”.
Anh nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Nơi này là nơi lần đầu tiên chúng ta đến, những món này cũng là những món lần đầu tiên tôi gọi cho cô, chúng ta hợp tan một cách tốt đẹp. Nếu rảnh thì trở về biệt thự thu dọn đồ của cô. Tôi đã bán nơi đó rồi, vài ngày nữa sẽ có người tới nhận nhà”.
Anh đi về phía cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Đúng rồi, em gái cô Lục Ấu Hi, vài hôm trước đã chết, tôi quên không nói cho cô biết. Bác sĩ nói, do y tá cắm nhầm ống oxy. Thật đáng tiếc, đến người thân cuối cùng cô cũng không còn”.
Khi trời dần tối, Vị Hi mới ngẩn ngơ ra khỏi phòng. Đi thẳng xuống dưới, cầu thang bằng gỗ vừa cao vừa hẹp, lúc xuống bước hụt một bậc, cách mặt đất bốn bậc liền ngã nhào xuống.
Nhân viên quán lập tức chạy tới, đỡ cô lên, thấy cánh tay, chân cô đều bị thương. Đặc biệt là chân bị rách một miếng da, lộ ra khoảng thịt đỏ, máu đầm đìa.
“Cô à, cô bị thương rất nghiêm trọng, có cần đưa cô vào viện không?”.
Vị Hi đẩy tất cả mọi người ra, lảo đảo đứng lên, đôi mắt mở lớn như nhìn thấy quỷ.
Nhà hàng này xây ở lưng chừng núi, người đến dùng cơm đều lái xe tới, lúc này trời lại tối, không có một người đi bộ trên đường. Chỉ một mình cô giống như cái xác không hồn không tâm tư, cả quãng đường đều hồn vía lên mây.
“Cô ấy mới là vị hôn thê của tôi, chúng tôi đã đính hôn được hai năm rồi. Có điều, em không cần đau lòng, em không bị coi là kẻ thứ ba vì... tôi chưa từng yêu em”.
“Tôi có từng nói với em ba chữ ‘Tôi yêu em’ không? Là em cho rằng tôi đang yêu em. Đúng là một cô gái nhỏ, đàn ông đối xử với em tốt một chút em liền tưởng thật".
“Tôi tốn nhiều thời gian, tiền bạc, tinh thần và thể lực như vậy bên em, em cho rằng tôi muốn cái gì? Cơ thể em? Hay tình cảm của em? Em cảm thấy em đáng không?”.
Vị Hi bịt chặt tai mình, chân mềm nhũn, cả người ngã trên nền cỏ. Cô co tròn lại như một con chuột bạch bé nhỏ sống sót sau đại nạn.
“Không sao, nhất định không sao”. Nước mắt như mưa, cô không ngừng nói với chính mình, “Mình ngủ dậy rồi sẽ không sao, trời sáng liền không sao. Đêm dài hơn nữa cũng sẽ qua, chỉ cần mình mở mắt liền tới một ngày mới. Như Phi còn đang đợi mình, chúng mình còn rất nhiều việc phải làm, mình còn phải vẽ tranh, mình không thể ngã xuống, không thể ngã xuống…”.
Vị Hi vùng vẫy ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tay và chân mình đều bị thương. Muốn gọi điện cho Như Phi nhưng nhớ ra rằng khi rời nhà hàng cô không mang theo túi xách, mà trời đã rất tối.
Một người đàn ông qua đường thấy cô thảm hại như vậy liền bước tới hỏi: “Cô à, có cần giúp không?”.
“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không?”. Vị Hi ngẩng đầu lên thấy người đàn ông này đeo kính đen và đội mũ lưỡi trai, khẩu trang bịt kín hơn nửa khuôn mặt.
Người đàn ông rút di động ra hỏi: “Cô muốn gọi cho ai?”.
“Bạn tôi, tôi muốn kêu cô ấy đến đón tôi”. Vị Hi đột nhiên cảm thấy hình như mình từng gặp người này ở đâu đó.
Người đàn ông cười cười, “Vậy đừng gọi nữa, vì…”. Anh ta bỏ kính xuống, “Cô không về nổi đâu”.