Sau quá trình tưởng tượng, Tiêu Trần nhanh chóng đẩy nhanh động tác, sau đó nhanh chóng xuất tinh. Anh nhìn Trương Nhu Nhu vặn vẹo thân thể trong video, rồi lại nhìn chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, cả người đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Không được ôm người thật vào lòng thì làm được trò trống gì chứ? Dựa vào những vật thể bên ngoài này để thỏa mãn ham muốn của anh thì cũng được, nhưng mà không sướиɠ hoàn toàn. Tiêu Trần nghĩ, nếu như được làm với người thật, sờ soạng làn da thịt trắng nõn của cô, tiểu huyệt của cô kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của anh, anh điên cuồng di chuyển thúc vào sâu bên trong... Những kɧoáı ©ảʍ đó chắc chắn sẽ còn thăng hoa hơn cả trăm lần so với thủ da^ʍ thế này.
Làm sao hai người có thể phát triển đến mức đó? Tiêu Trần vừa lau dọn thân dưới vừa nghĩ ngợi. Sau đó, anh mở máy tính, đăng nhập QQ, hỏi Tiểu Điềm Điềm: “Em đã bắt đầu quay video chưa?”
Tiểu Điềm Điềm cũng chính là Trương Nhu Nhu, chỉ là bây giờ cô vẫn chưa biết người mua video của mình chính là anh Trần. Nếu như cô biết, chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức không biết phải giấu mặt đi đâu.
Nghĩ đến gương mặt thẹn thùng của Trương Nhu Nhu, trái tim Tiêu Trần lại như muốn nhảy ra ngoài, phấn khích đến mức muốn đυ. cô ngay lập tức.
Một lát sau, Trương Nhu Nhu mới trả lời: “Vẫn chưa xong, sao thế anh trai?”
Tiêu Trần: “Anh nghĩ rồi, cảm thấy em đừng gọi anh là anh Trần nữa, em gọi là... Ông xã đi.”
Anh cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, nhưng Trương Nhu Nhu ở bên kia lại im lặng, một lúc sau, cô mới trả lời: “Gọi là ông xã thì cũng được thôi, nhưng mà... Phải thêm tiền nha! Thêm 200 nữa.”
200 đối Tiêu Trần mà nói tất nhiên không phải vấn đề, nhưng mà anh lại rất ngạc nhiên: “Em chưa từng gọi ai là ông xã à?”
Nếu như cô đã gọi người khác thì chắc chắn sẽ không tính thêm tiền anh.
Quả nhiên, Trương Nhu Nhu trả lời: “Chưa từng.”
Thấy câu trả lời này của cô, trong lòng Tiêu Trần vô cùng thoải mái, nhanh chóng chuyển thêm tiền cho cô: “Mong chờ video của em.”
Anh nhắn xong thì đóng QQ lại, bắt đầu làm việc. Tiêu Trần chú tâm làm việc tận mấy tiếng đồng hồ, đến khi chợt nhận ra trong phòng hơi tối thì mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã bảy giờ rồi. Thời gian này là thời gian ăn tối, không biết Trương Nhu Nhu ở phòng sát vách đã ăn tối chưa nhỉ?
Kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa hết nên chắc không thể nào quay video được, hoặc có quay thì cũng sẽ không chọc ngón tay vào tiểu huyệt. Nhưng mà, những video cô từng quay trước kia chắc đã bán cho không ít đàn ông rồi nhỉ, trong quá trình mua bán, những người đàn ông đó chắc chắn cũng sẽ nói đùa giỡn với cô vài câu, ví dụ như muốn đυ. cô, muốn cho cô xem dươиɠ ѵậŧ của mình... Không biết cô có vì mấy trăm tệ mà nhìn dươиɠ ѵậŧ của những kẻ đó hay không? Không biết có phải cũng sẽ nũng nịu mà tán thưởng: “Dươиɠ ѵậŧ của anh trai to quá, em muốn nó đâm vào cơ thể mình...”
Tiêu Trần càng nghĩ càng không trấn định được, chỉ muốn lập tức chạy sang gõ cửa nhà Trương Nhu Nhu, trói cô lại rồi ném cô lên giường, không cho cô gửi video cho bất cứ ai nữa, trừ anh.
Tiêu Trần đang nghĩ ngợi thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Anh tới mở cửa, thấy người bên ngoài lại là Trương Nhu Nhu. Cô không buộc tóc nữa mà để xõa tự nhiên, còn bôi chút son đỏ, lộ ra vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. ô mặc một chiếc váy trắng, đôi giày cao gót khiến cô cao gần bằng Tiêu Trần, váy che được nửa bắp đùi, nhưng vẫn để lộ ra đôi chân thon dài.
"Có chuyện gì vậy?" vừa rồi Tiêu Trần còn có những suy nghĩ không an phận với Trương Nhu Nhu, nhưng bây giờ thấy người thật thì lại tỏ ra hơi lãnh đạm.
Trương Nhu Nhu hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Hôm nay anh Trần đã giúp đỡ em rất nhiều rồi... Em muốn... Mời anh Trần đi ăn cơm.”
Mời ăn cơm? Dùng số tiền bán video kia sao? Trong lòng Tiêu Trần cảm thấy hơi buồn bực, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Không cần đâu, nếu như thực sự muốn cảm ơn thì em có thể nhận lời mời của anh.”
“Dạ?” Trương Nhu Nhu trợn tròn mắt.
Tiêu Trần: “Anh mời em ăn cơm.”
Nói xong, không chờ Trương Nhu Nhu trả lời, anh đã nhanh chóng khóa cửa nhà lại, nắm tay Trương Nhu Nhu kéo về phía thang máy.