Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 11: Xây dựng một ngôi nhà(1)

Bà cụ vẫn luôn đặc biệt chú ý đến những thứ mà mình trồng, nếu không chịu nghe lời, bà ấy có thể nhắc đi nhắc lại điều này vào mỗi ngày, cũng chỉ vì bà ấy cảm thấy đau lòng cho người con trai thứ ba cho nên bà ấy mới làm như vậy.

Bà ấy muốn lấy lại toàn bộ số ngô này cũng chỉ vì bán để kiếm chút tiền, bà ấy nhân lúc mình còn sống muốn tiết kiệm thêm một chút tiền riêng, chờ khi đến bà ấy chết đi, cũng có thể lại cho mấy đứa cháu một chút.

Cha Diệp bỏ thuốc lào vào điếu cày sau đó châm điếu, ông nhìn con cháu đang tập trung đông đúc trong phòng, vốn dĩ ông đang định nói ra chuyện mà ông và mẹ Diệp đã thương lượng vào tối hôm qua nhưng lại bị người khác cướp lời.

"A mà buổi sáng, mẹ vừa ra ngoài không lâu bác cả và bác hai đã tới cửa yêu cầu chia tiền."

Cáo trạng là nhất định phải cáo trạng!

Cáo trạng tinh - Diệp Tuệ Mỹ!

Trong nhà phải thật vất vả lắm mới kiếm được khoản tiền, thế mà bác cả và bác hai lại không biết xấu hổ còn tìm đến cửa đòi chia tiền, chuyện này không tiện nói ra ngoài, nhưng a ma đang ở chỗ này nhất định phải nói cho bà nghe.

Nọn nhỏ ở trong phòng cũng mồm năm miệng mười nói: "Đúng vậy, a thái, ông cả và ông hai rất hung dữ."

"Họ còn vỗ bàn trừng mắt!"

"Còn mắng cha con, không cho phép ông ấy xen vào!"

Tiếng huyên náo làm người khác đau đầu, Diệu Đông phất phất tay với bọn nhỏ: "Đi đi, ở đâu không có chuyện của mấy đứa, đi ra ngoài chơi đi."

"Lêu lêu lêu ~"

Mấy đứa nhỏ làm mặt quỷ lè lưỡi vui vẻ chạy ra ngoài, vừa đúng lúc, chúng đã ăn dưa hấu xong, cũng không muốn ở nhà nghe người lớn nói chuyện.

Trước khi ra khỏi cửa, chúng cũng không quên hét lên với mẹ Diệp: "A ma, khi nào ngô được nhớ gọi chúng con!"

Trong suốt cuộc nói chuyện, mí mắt của bà cụ cũng không thèm nhấc lên, đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn như vậy, ai cũng sẽ đỏ mắt.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, bà chỉ thản nhiên nói: "Không cần quan tâm đến họ, mỗi nhà đều có một cuộc sống riêng, đừng ai ghen tỵ với ai."

Cha Diệp đáp lại một tiếng, cũng không nói gì thêm, vốn dĩ ông cũng không định nói chuyện này cho bà cụ biết vì ông không muốn bà cụ phải phiền lòng, dù sao thì tiền cũng ở trong tay ông, không ai lấy được.

Nhìn lướt qua con trai và con dâu trong phòng, ông nghiêm túc nói: "Tối hôm qua, cha đã bàn bạc với mẹ các con, nếu bây giờ chúng ta đã có tiền, chả và mẹ các con dự định sẽ xây thêm một căn nhà, sau đó chia nhà, mỗi nhà một phần."

Căn nhà bây giờ mà họ đang ở là do ông cụ để lại, bởi vì bác cả Diệp và bác hai Diệp kết hôn trước nên ngay sau khi họ kết hôn, ông cụ đã xây cho họ một căn nhà, chia nhà để họ có một cuộc sống của riêng mình.

Bởi vì cha Diệp nhỏ tuổi nhất, kết hôn muộn nhất cho nên ông cụ đã nghĩ rằng sau khi mình chết đi nhà cửa cũng để trống vì vậy không có xây thêm, chỉ là ở sân sau bên cạnh ruộng rau, ông ấy xây thêm một gian phòng nhỏ chưa tới 10 mét vuông, thêm một cái lò đất, ông dự định chỗ này sẽ là nơi để mình và bà cụ dưỡng già, căn này này họ để lại cho cha Diệp.

Tuy rằng căn nhà này có hơi lớn một chút, phòng cũng nhiều, có tới bốn cái phòng, nhưng sau khi tu bổ sửa chữa nhiều năm, nó cũng đã rất cũ kĩ, cho nên bác cả Diệp và bác hai Diệp cũng không có ý kiến gì.

Bây giờ, trong nhà con cháu cũng rất đông, ngôi nhà này không còn đủ để họ ở nữa.

Bốn gian phòng, ba anh em một nhà chen chúc nhau một gian phòng, Diệp Tuệ Mỹ, cha Diệp, mẹ Diệp ngủ chung một gian, còn có thêm một cái giường nhỏ.

Trong ba anh em, ngoại trừ Diệp Diệu Đông là một nhà bốn người, thì anh cả và anh hai đều là một nhà năm người, năm người chen chúc nhau trong một căn phòng, lại còn ngủ trên một cái giường kiểu cũ, có thể thấy được rất chật chội.

Mỗi lần ăn cơm đều phải bày một bàn tròn lớn, phụ nữ trong nhà còn phải đứng ăn, không phải vì phân biệt đối xử mà chủ yếu là vì không có chỗ ngồi. Họ đều phải đút cho mấy đứa nhóc ăn xong thì phụ nữ trong nhà mới có chỗ ngồi xuống.