Chuyện kết hôn thực sự đã làm Mạc Hy đau hết cả đầu.
Cô nghiêm túc ngồi nhìn bản hợp đồng, những điều kiện trong này đối với cô đúng là có lợi không có hại.
Tiểu Trạch cũng là một đứa trẻ có suy nghĩ.
Tuy mấy năm này thằng bé không nói gì nhưng trong lòng Mạc Hy luôn hiểu, có lẽ ở một góc nào đó trong tim thằng bé cũng mong muốn có cha.
Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cho dù có thông minh giỏi giang thì cũng không thay đổi được sự thật rằng nó chỉ là một đứa bé chưa đến 10 tuổi.
Lại nói một mình cô nuôi con cũng không dễ dàng gì.
Rất nhiều lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, cần đến một nơi có thể an tâm mà tựa vào.
Nhưng cho dù nói như vậy đi nữa thì, cô và Lục Hàn có thật là hợp nhau không?
Mạc Hy xoa đầu, những chuyện này đúng là không thể nào nghĩ thông trong thời gian ngắn như vậy mà.
“Không nghĩ nổi, không nghĩ nổi! Hay là gọi cho Gia Hân, nghe ý kiến cậu ấy thử xem.”
Ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè.
Mạc Hy cũng chỉ có Gia Hân là người để chia sẻ những thứ này.
Cô mở điện thoại, bấm gọi vào số của Gia Hân.
“Gia Hân, cậu ra ngoài lâu lắm rồi đó.
Bao giờ cậu mới về? Tớ đang có chuyện gấp cần hỏi ý kiến của cậu!”
Gia Hân lúc này đang vui vẻ nhảy tưng bừng ở hộp đêm, cô nàng vui vẻ đáp lời Mạc Hy:
“Sắp rồi sắp rồi! Cậu có chuyện gì thì cứ hỏi đi!”
Mạc Hy ngập ngừng hồi lâu, những lời này không dễ nói ra.
“Ừm… Gia Hân, cậu cảm thấy tớ và Lục Hàn có hợp không?”
Gia Hân nghe Mạc Hy nói thì vô cùng bất ngờ.
Khi không lại đi hỏi chuyện này, giữa hai người này có phải có gì mờ ám.
“Sao? Lục đại tổng tài đấy à? Sao cậu tự nhiên lại hỏi tới anh ta, có phải cậu đã bị nhan sắc đó làm cho đổ gục rồi không?”
“Cậu thôi nào, tớ đang nghiêm túc đấy không có đùa đâu! Gia Hân, tớ hỏi thật.
Nếu tớ nói tớ và anh ta sẽ kết hôn, cậu cảm thấy có hợp không?”
Tâm điểm trong câu này mà Gia Hân nghe thấy và chú ý đến chỉ có hai chữ kết hôn.
Chuyện lớn nha! Lục đại tổng tài và Mạc Hy chuẩn bị kết hôn rồi sao? Tin tức này cũng quá lớn rồi!
Gia Hân như hóng được chuyện thú vị, hai mắt sáng rực lên.
Hợp hay không thì quan trọng gì chứ.
Đó là Lục đại tổng tài Lục Hàn đó!
“Hợp chứ, tất nhiên là hợp rồi! Lục đại tổng tài với ai mà không hợp, cậu cũng ưu tú như vậy.
Hai người là một cặp trời sinh đó, đừng do dự nữa! Mau quyết định đi.”
Gia Hân này có đáng tin không thế? Mạc Hy bực bội bấm tắt máy, cô nàng này thực sự là hết thuốc chữa rồi.
Gọi để hỏi lời khuyên, vậy mà lại thành ủng hộ như vậy!
“Đúng là không nên hỏi cậu, căn bản không hề nghiêm túc!”
Mạc Hy ngã phịch xuống giường, cô đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Nhưng thực ra Lục Hàn đúng là rất tốt.
So với một số đàn ông bên ngoài thì cũng là không tồi rồi.
Cô nhớ về những lần anh chăm sóc cho cô, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Lục Hàn lúc đó cho cô một cảm giác yên tâm, tin tưởng để dựa vào.
Phải chăng đây chính là cảm giác mà cô vẫn luôn tìm kiếm?
Trong lòng Mạc Hy vốn đã chấp nhận Lục Hàn, chỉ là cô vẫn chưa thể thích ứng được chuyện đó ngay.
Suy nghĩ cả buổi trời cuối cùng cô cũng quyết định mở máy lên bấm số gọi cho Lục Hàn.
Thôi thì không đắn đo thêm nữa.
Chuyện này dù sao đối với cô cũng không thiệt.
Lục Hàn đang làm việc thì thấy cuộc gọi đến.
Mạc Hy không mấy khi chủ động gọi tới.
Nếu như cô đã chủ động gọi trước thì chỉ có một vấn đề duy nhất, chính là cô đã nghĩ thông rồi.
Lục Hàn nhấc máy: “Mạc Hy, em nghĩ kĩ rồi?”
Giọng nói của anh vừa vang lên, Mạc Hy đã đỏ mặt tía tai.
Cô ngượng ngùng nhỏ giọng:
“À chuyện đó… Manh Manh rất đáng yêu, Tiểu Trạch cũng chấp nhận anh.
Vậy nên chuyện anh nói…”
“Em nói gì cơ, tôi nghe không rõ!”
Lục Hàn vốn dĩ nghe rõ mồn một, nhưng anh cảm thấy trêu ghẹo Mạc Hy thực sự thú vị.
Biết rõ cô đang ngượng chín cả mặt rồi lại còn vòng vo đủ điều như vậy.
Lục Hàn muốn ngay lập tức nghe được đáp án cần biết.
“Tôi nói…” - Mạc Hy khẽ giọng lặp lại.
“Em nói to hơn một chút!”
Mạc Hy thực sự không nhịn nổi sự xấu hổ này.
Mặt cô muốn chín luôn rồi, quyết định can đảm cả đời dùng hết trong một lần đi! Cô cầm điện thoại hét lớn:
“Tôi nói là tôi đồng ý rồi! Đồng ý kết hôn với anh!”
Tuy rằng rất mong được nghe đáp an nhưng thế này cũng có hơi bất ngờ rồi! Lục Hàn không nhịn được cảm thấy Mạc Hy thật đáng yêu.
Đã làm mẹ rồi mà đối với những chuyện này còn ngượng ngùng như vậy.
Cô gái anh để tâm, sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Lục Hàn không kiềm được mà bật cười.
Anh cười càng làm cô thêm xấu hổ.
Mạc Hy tức giận quát lên:
“Lục Hàn cái tên khốn này! Anh không được cười, ai cho anh cười hả?”
“Được được, tôi không cười! Em nói tiếp đi!”
Lục Hàn cố kiềm lại để nghe Mạc Hy nói tiếp.
Mạc Hy cũng cố lấy bình tĩnh, nghiêm túc nói đến vấn đề cần nói.
“Khụ, có điều tôi muốn sửa lại vài chỗ trong bản hợp đồng.”
“Được thôi, em bây giờ có thể đến văn phòng công ty gặp tôi, ghi lại yêu cầu của em.”
Mạc Hy sau khi tắt máy, cũng nhanh chóng ghi chép lại những điều mà bản thân muốn sửa.
Xong xuôi, cô bắt xe đến công ty Lục Thị, một mạch lên thẳng văn phòng của anh.
Cô lấy ra xấp hồ sơ đã đánh dấu và ghi chép lại những điều muốn chỉnh sửa cho Lục Hàn.
Bản hợp đồng được đánh dấu cẩn thận, sửa lại cũng rất chi tiết.
Xem ra Mạc Hy thực sự rất nghiêm túc và coi trọng chuyện lần này.
Nhưng cũng đúng thôi, chuyện hôn nhân cả đời, còn liên quan đến cả hạnh phúc về sau của Tiểu Trạch thì đương nhiên phải thật cẩn thận rồi!
Lục Hàn lật xem, cho đến một trang nọ mặt mày anh đột nhiên tối sầm lại.
Anh liếc nhìn Mạc Hy, trầm giọng hỏi:
“Không đăng ký kết hôn? Mạc Hy em là có ý gì?”
Mạc Hy nhún vai, cô đáp: “Không thì sao? Anh cũng nói rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa hợp đồng thì sao phải ràng buộc lẫn nhau vì một tờ giấy kết hôn.”
Lục Hàn liếc mắt nhìn cô, tâm tư của cô đúng là không đơn giản.
Biết ngay là cô khi không dễ dàng đồng ý như vậy hẳn là có vấn đề.
“Em nghĩ hay thật đấy! Nhưng Manh Manh mà dễ lừa như vậy sao?”
Mạc Hy cười trộm.
Đây chính là điều mà cô muốn Lục Hàn tự nói ra.
Cả hai người đều biết rõ nếu lấy một trong Manh Manh hay Tiểu Trạch ra để làm cái cớ thì điều kiện gì cũng có thể bàn.
Chính vì biết rõ Manh Manh không dễ bị lừa, Mạc Hy mới tận dụng điều này để bàn một điều khoản khác với Lục Hàn và bảo đảm rằng anh sẽ không từ chối nó.
“Vậy được, tôi có thể lùi một bước.
Chúng ta có thể đăng ký kết hôn nhưng chỉ 1 năm thôi.
Sau một năm cho dù tôi hay anh muốn ly hôn thì người còn lại cũng phải phối hợp vô điều kiện.”
Lục Hàn cười, quả nhiên đây mới là mục đích thực sự của cô.
Một cuộc hôn nhân nhưng lại không có sự ràng buộc lẫn nhau.
Thời gian 1 năm đủ để biết đối phương có bao nhiêu khuyết điểm hay bản thân có bất mãn hay không.
Lúc bất mãn rồi còn có thể rút lui.
Đúng là nhất cử lưỡng tiện!
“Đây là mới là điều kiện thực sự của em nhỉ.
Cố ý đưa ra một đề nghị khó chấp nhận để làm tiền đề cho điều kiện thực sự.”
“Tôi cũng là muốn tốt cho anh thôi! Lỡ đâu tôi kết hôn với anh vì tiền và cắn chặt không buông Lục gia của anh thì chẳng phải anh sẽ chịu thiệt sao?”
Suy nghĩ chu toàn, còn viện ra được lí do hợp lí như vậy.
Nhưng người xưa có câu, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Thời gian 1 năm là đủ để hai người có thể tiến xa hơn những gì bản thân nghĩ đến.
“Dựa vào chút tài lẻ đó của em cũng định khiến tôi tổn thất.
Được, điều kiện này tôi đồng ý.”
Mạc Hy tiếp tục bàn đến điều kiện thứ hai: “Kế tiếp, trong thời gian kết hôn không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.
Quan trọng là không được để truyền thông phát hiện ra chuyện này, tránh để ảnh hưởng tới các con.”
Lục Hàn gật đầu tán thành.
Thực ra đây cũng là điều mà anh nghĩ đến.
Lục Gia dù sao cũng là cây to đón gió lớn, tin tức kết hôn nếu bị lộ ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới anh.
Vả lại, hai đứa bé còn quá nhỏ để có thể đối mặt với dư luận.
Càng huống hồ Lục Gia tung hoành thị trường bao nhiêu năm, kẻ có thù địch hay ghen ghét đương nhiên không ít.
Nếu lộ ra chuyện này, nguy hiểm không biết từ đâu sẽ đổ lên đầu hai đứa trẻ vô tội.
“Điều thứ ba là điều quan trọng nhất.
Trong thời gian hợp đồng, tuyệt đối không được ép buộc đối phương có quan hệ tình d.ục.
Nếu không hợp đồng sẽ trở nên vô hiệu và phải lập tức ly hôn.”
“Yên tâm đi! Nếu không phải bị hạ thuốc thì với cơ thể đó của em căn bản không làm tôi hứng thú!”
Nói những điều này mà anh còn bày ra vẻ mặt không quan tâm.
Mạc Hy tức sôi cả máu.
Còn nói không hứng thú, đã lợi dụng bao nhiêu lần vẫn còn mạnh miệng như vậy.
Lục Hàn đứng dậy, anh cầm lấy xấp hồ sơ.
“Không còn điều kiện gì nữa đúng không? Nếu vậy tôi sẽ cho người làm lại bản hợp đồng mới, thêm vào điều khoản của em.”
Mạc Hy cũng rời ghế đứng dậy, cô chìa tay ra với Lục Hàn: “Được, vậy anh sửa lại hợp đồng đi.”
Hai người bắt tay nhau, là bằng chứng mở ra một mối quan hệ hợp tác mới.
“Chúc mừng anh, Lục đại tổng tài.
Anh sắp có được một người vợ hào phóng, đáng yêu lại xinh đẹp là tôi rồi!”
Lục Hàn cũng không chịu thua, anh nhướn mày trêu ghẹo: “Vậy tôi cũng nên chúc mừng cô, Mạc tiểu thư.
À có phải tôi nên gọi cô một tiếng bà Lục không nhỉ.”
Hai tiếng bà Lục anh cố tình nhấn mạnh làm Mạc Hy ngượng đỏ.
Hợp đồng nhanh chóng được chỉnh sửa và mang tới cho hai người.
Mạc Hy cùng Lục Hàn cùng lúc kí tên mình trên hợp đồng.
Cô nhìn bản hợp đồng trong tay, thật không ngờ đến lại có lúc cô sẽ kết hôn với anh.
Lục Hàn kéo tủ khoá dưới bàn làm việc, anh hỏi cô: “Có mang theo sổ hộ khẩu không?”
Mạc Hy ngơ ngác.
Sổ hộ khẩu của ai? Cần sổ hộ khẩu làm gì? Hợp đồng kí kết còn cần sổ hộ khẩu à?
Lục Hàn nhìn vẻ mặt thơ thẩn của cô thì thở dài, nhanh chóng giải thích: “Sổ hộ khẩu của cô, chúng ta bây giờ đi đăng ký kết hôn luôn.”
“Cái gì, nhanh vậy sao? Anh chuẩn bị cả rồi à?”
Lục Hàn cười, nắm lấy tay cô:
“Nếu không thì sao! Đi thôi, đến nhà em lấy sổ hộ khẩu.”
Cái tên Lục Hàn này xem ra ngay từ đầu đều tính toán cả.
Có vẻ như trong chuyện này anh đã nắm chắc sẽ thành công, còn không nghĩ đến cuộc đàm phán sẽ thất bại.
Bá đạo như này, đúng là không uổng cái danh Lục đại tổng tài.
Lục Hàn đưa Mạc Hy về chung cư Đường Phong, cùng cô lên tới tận nhà lấy sổ hộ khẩu.
Anh cũng không quên nhắc nhở cô chuyện quan trọng:
“Sau kết hôn em phải dọn đến ở với tôi.
Đây là điều có trong hợp đồng đấy nhé!”
“Biết rồi biết rồi!”
Cô vừa mở cửa, còn chưa bước vào trong nhà thì Gia Hân từ trong chạy như bay ra, vồ lên ôm lấy cô.
“Mạc Hy, cô bạn thân xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng chu đáo của cậu về rồi đây! Có nhớ mình không hả?”
Gia Hân còn chưa ôm lấy Mạc Hy đã trông thấy Lục Hàn sừng sững ngoài cửa.
Bất ngờ không thể tin vào mắt, cô nàng quay sang nhìn Mạc Hy, lắp bắp hỏi:
“Anh… anh ta… là Lục Hàn!”
Mạc Hy sớm đã quen với tính cách này của Gia Hân, cô vẫn điềm nhiên đáp:
“Gia Hân cậu về sớm vậy.
Tớ còn tưởng cậu ở ngoài chơi thêm mấy ngày mới về cơ!”
Gia Hân tất tả chạy đến bên Mạc Hy, ghé tai cô thì thầm to nhỏ.
“Tớ chơi chán rồi nên về.
Nhưng mà đây lại là chuyện gì vậy? Sao Lục Hàn lại về cùng cậu? Lần đầu gặp được người thật tớ có hơi kích động đấy, khí chất ghê thật!”
Mạc Hy xoa đầu thở dài ngao ngán.
Mới hôm trước cô còn gọi hỏi ý kiến Gia Hân chuyện kết hôn, mà sao cô nàng này lại chóng quên như vậy.
Hay căn bản là không xem chuyện này là thật?
“Gia Hân, không phải hôm qua đã nói với cậu rồi à? Cậu nghĩ tớ đang đùa sao?”
Gia Hân thật sự bị quay như chong chóng luôn rồi.
Chuyện này rốt cuộc là sao.
Vốn tưởng Mạc Hy chỉ là nói đùa nên cô nàng cũng không để tâm lắm.
Nào ngờ lại là người thật việc thật sao?
Gia Hân trợn mắt, chỉ tay về phía cả hai người ấp úng hỏi: “Vậy là… là sao? Hai người thật sự kết hôn à?”
Mạc Hy quay sang nhìn dáng vẻ ngơ người đó của Gia Hân mà đã phải cố nén cười trong lòng.
Cô gật đầu đáp: “Ừm, chi tiết cụ thể tớ sẽ kể cho cậu nghe sau nhé!”
Lúc này, Tiểu Trạch từ trong phòng hớn hở chạy ra gọi tên Lục Hàn với vẻ vô cùng thân thiết.
“Chú Lục, chú ngồi đi để con đi rót nước cho chú nhé!”
Lục Hàn còn xoa đầu thằng bé vô cùng ôn nhu.
Hai người này chẳng khác gì là cha con thực sự, chỉ còn thiếu mỗi cái xưng hô.
Gia Hân vẫn không tin được vào những gì mình trông thấy.
Cô nàng kéo Tiểu Trạch qua một góc thì thầm:
“Tiểu Trạch, trong khoảng thời dì không có ở nhà, con với Lục Hàn sao lại gần gũi như vậy rồi? Lại cả mami con nữa, sao đột nhiên lại kết hôn? Uống nhầm thuốc rồi à! Rốt cuộc dì đã bỏ lỡ điều gì thế?”
Lục Hàn ngồi ở ghế, sớm đã nghe những lời Gia Hân nói.
Anh mỉm cười, chống tay nghiêng đầu hỏi cô nàng:
“Có vẻ như Gia Hân tiểu thư có ý kiến gì với tôi nhỉ?”
Gia Hân giật thót tim, cô vội xua tay.
Trời ạ, đây là ai chứ! Là Lục Hàn đó, thật sự là không thể đắc tội được đâu! Ai mà không biết, kẻ nào bị anh nhắm tới đều nếu không phải là sống không bằng chết thì cũng là còn nửa cái mạng.
Lục đại tổng tài ghê gớm như vậy, không nên đắc tội không nên đắc tội a!
“Nào có nào có! Lục tiên sinh anh hiểu lầm rồi! Tôi hoàn toàn không có ý kiến, ngược lại còn tán thành.
Chỉ là có chút ngạc nhiên không thích ứng được thôi!”
Mạc Hy cười, véo má Gia Hân.
Cô nàng này cũng có lúc phải nhượng bộ thôi!
“Cậu yên ổn chút cho mình.
Có gì tối nay về, mình sẽ nói với cậu sau nhé!”
Mạc Hy cầm lấy sổ hộ khẩu, ra hiệu cho Lục Hàn: “Đi thôi!”
Lục Hàn đứng dậy rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa cũng không quên nhìn lại Gia Hân với ánh mắt đầy ẩn ý.
Gia Hân ôm đầu gào khóc, thầm cảm nhận được cái nhìn chết chóc mà người khác đồn đại rồi a!
“Ôi không! Tiêu rồi! Mình hình như đắc tội cực lớn với Lục đại tổng tài rồi! Sau này còn ai dám cưới mình nữa đây.”
Lúc ở trên xe, Lục Hàn hỏi Mạc Hy với giọng thâm trầm không rõ là đang có tức giận hay không.
“Xem ra em bình thường cùng bạn nói xấu tôi không ít nhỉ.”
Mạc Hy cười gượng, cái gì nên tới cuối cùng vẫn tới.
Cô vội lấp liế.m cho qua: “Ha ha, nào có! Gia Hân chỉ là ngạc nhiên vì tôi lại kết hôn với một người chưa quen biết được lâu như anh thôi!”
“Vậy em có phải cũng nên nói rõ với cô ấy đi nhỉ?”
Mạc Hy lúc này chỉ đành cười khổ, trong lòng không ngừng gào thét.
Chỉ trách cô lúc trước thoả sức mắng chửi anh trước mặt Gia Hân.
Luôn nghe người khác nói rằng ghét của nào trời trao của đó, bây giờ thật sự không ngờ là ứng nghiệm trên người cô mà!
Lúc trước mắng chửi, ghét bỏ như thế không ngờ hôm nay lại kết hôn cùng nhau rồi! Trên đời này đúng là có rất nhiều chuyện không thể nói trước được a!
Lục Hàn nhìn thấy vẻ né tránh của cô thì cảm thấy rất vui vẻ, rất muốn trêu chọc.
Cô gái này cảm xúc có bao nhiêu liền viết hết lên trên mặt, thật sự rất đáng yêu.
Xem ra cô ở nhà rất hay nhắc đến anh, tuy không phải là nói những điều tốt đẹp nhưng cũng là trong lòng nhớ đến mới nhắc.
Sự tồn tại ban đầu tuy không tốt đẹp, nhưng Lục Hàn tin về sau anh nhất định sẽ khiến cô mỗi khi nói về anh, nhớ về anh phải nhớ đến những điều tốt đẹp của anh dành cho cô.
Xe chuyển bánh đến cục dân chính.
Hai người luôn cùng nhau đấu khẩu như chó với mèo, ngày hôm nay thật sự sẽ cùng nhau xuất hiện trên một tờ giấy rồi.
Nhưng có vẻ, ghét bỏ nhau đã là sự thật ăn sâu vào máu rồi! Lúc chụp ảnh, Lục Hàn và Mạc Hy ngồi hai người ở hai đầu ghế.
Người khác nhìn vào còn không tin được hai người này sẽ kết hôn đâu! Nào có cặp đôi nào đi chụp ảnh kết hôn lại như hai người ở hai cực Trái Đất, cách xa nhau như thế!
Thợ chụp ảnh chỉ đành nhắc nhở họ một câu: “Hai vị… ờ… chúng ta có thể ngồi gần chút được không? Rồi cười lên nữa!”
Mạc Hy thở dài, bỏ đi dù sao cũng là kết hôn.
Cô dịch người qua ngồi cạnh anh, nở nụ cười tươi rói.
Trái ngược với cô, Lục Hàn lại cười như chuẩn bị tiễn ai đó về chầu ông bà.
Nụ cười này thật sự khiến thợ chụp ảnh nổi hết cả gai óc, sợ đến xanh mặt.
Mạc Hy quay ra cười với Lục Hàn.
Cô chỉ tay lên miệng mình, dạy anh: “Lục Hàn anh không biết cười sao? Nhìn tôi này! Làm theo tôi nhé, cheese!”
Nhìn cô thực sự rất đáng yêu, làm anh không khống chế được mà bất giác nở nụ cười.
Tuy thầm mắng cô trẻ con, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Cuối cùng, hai người cũng có một tấm ảnh đẹp dán lên trên giấy chứng nhận kết hôn.
Mạc Hy cầm trên tay giấy chứng nhận, cô ngẩn ngơ một hồi.
Cô thực sự là đã cùng Lục Hàn kết hôn rồi, cùng nhau xuất hiện trên một tấm hình, trên một tờ giấy.
Cảm giác này quá không chân thực rồi!
Lục Hàn trông thấy cô đang ngẩn ngơ thì cất tiếng gọi: “Này! Lên xe thôi! Chỉ là đăng ký kết hôn thôi mà, em cũng đâu cần cảm thán lâu như vậy!”
Mạc Hy hứ anh một cái.
“Anh thì hiểu gì, chuyện hôn sự cả đời làm gì nhẹ nhàng như anh nói!”
Cô lên xe, không quên nhắc nhở anh: “Đúng rồi, anh đừng tưởng có trong tay tờ giấy chứng nhận kết hôn này liền có thể khống chế tôi như anh muốn.
Nhớ kĩ, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác!”
“Biết rồi!”
Lục Hàn thắt dây an toàn.
Anh còn chưa bật khoá xe lên thì tin nhắn trong điện thoại reo lên.
Là tin nhắn của Đàm lão tứ gửi cho anh: “Hội Sở Khải Triệt, mau đến đây nhé! Các anh em đều đang đợi!”
Lục Hàn cất điện thoại vào, quay ra nói với Mạc Hy: “Lát nữa tôi đưa Manh Manh đến chỗ em, tối nay em chăm sóc Manh Manh giúp tôi nhé!”
“Anh bận gì à?”
Lục Hàn liếc mắt nhìn Mạc Hy.
Tưởng rằng cô không đồng ý việc chăm sóc Manh Manh nên anh có hơi khó chịu, cộc cằn đáp: “Lúc trước tôi có việc thì Manh Manh ở nhà một mình, bây giờ có em là mẹ rồi, con bé ở cùng em cũng là hợp tình hợp lí.
Có vấn đề gì sao?”
Mạc Hy nhìn thấy vẻ khó chịu vô lí của anh trong lòng có chút tức giận.
Thái độ này của anh là có ý gì?
“Anh không cần nhấn mạnh bốn chữ hợp tình hợp lí như vậy.
Cứ nói như tôi sẽ bỏ rơi Manh Manh không lo ấy! Con bé đáng yêu như vậy, sao tôi có thể bỏ rơi nó được chứ!”
Anh không đáp lại cô, nhưng anh lại cười vẻ mặt rất yên tâm.
Lục Hàn đạp mạnh ga, phóng xe về nhà.
Mạc Hy vào cửa, đã gọi lớn tên Manh Manh rất vui vẻ: “Manh Manh, mau xem ai đến này!”
Manh từ trong nhà chạy ra, dang rộng hai tay rạng rỡ: “Daddy, daddy về rồi!”
Lục Hàn nhìn thấy con gái đáng yêu, cho dù bên ngoài có bao nhiêu phiền não thì khi về cũng phải nở nụ cười.
Anh hạ gối, cúi người dang rộng tay đón lấy Manh Manh.
Nhưng cái con bé này vậy mà lại không thèm để tâm đến anh.
Rõ ràng là luôn miệng daddy daddy nhưng lòng thì căn bản chẳng có anh.
Manh Manh chạy ào đến ôm lấy Mạc Hy, còn thân thiết gọi tên như thể chẳng thấy sự tồn tại của Lục Hàn: “Chị Mạc Hy, chị Mạc Hy!”
Lục Hàn thầm cảm thấy mùi chua trong lòng.
Manh Manh này trở mặt cũng nhanh quá đấy! Lúc trước ngày nào cũng nịnh nọt để anh để có thể gặp được cô, đến khi lợi dụng xong lại vứt bỏ không thương tiếc.
Manh Manh ôm Mạc Hy không muốn buông, căn bản còn thân thiết hơn đối với anh.
“Chị Mạc Hy, sao chị lại đến cùng daddy em vậy? Có phải nhớ Manh Manh nên đến thăm em không?”
Lục Hàn ở bên cạnh, vừa ra ý nhắc nhở cũng là muốn thông báo cho con bé biết: “Bây giờ con cũng nên gọi một tiếng mami rồi!”
Manh Manh lúc này rạng rỡ, vui mừng khôn xiết: “A! Là thật sao chị Mạc Hy! Chị đồng ý với daddy em rồi sao?”
Điều mà con bé hằng mong ước cuối cùng cũng có ngày thành hiện thực rồi! Con bé còn tưởng daddy nó phải lâu lắm mới có thể hoàn thành việc này, không ngờ lại nhanh như vậy! Đúng là không tồi nha!
Mạc Hy nhìn Manh Manh vui vẻ như vậy, cũng không hối hận vì đã ra quyết định này.
Cô xoa xoa hai má Manh Manh, dịu dàng đáp: “Ừm, daddy con không lừa con đâu! Từ bây giờ mẹ là mẹ của con rồi!”
Manh Manh ôm chầm lấy Mạc Hy, con bé kêu lên sung sướиɠ: “Tốt quá rồi! Manh Manh có mami rồi, Manh Manh có mami rồi!”
Thời khắc đó, trái tim Mạc Hy thầm cảm nhận hơi ấm lan toả.
Niềm vui đúng là thứ có thể lây sang người khác.
Con bé này, bao nhiêu năm nay không chấp nhận một người phụ nữ nào.
Nhưng đối với cô lại có tình yêu đặc biệt thế này.
Lục Hàn biết Manh Manh rất yêu thương Mạc Hy.
Có lẽ nó vẫn luôn mong đến một ngày có thể gọi Mạc Hy là mami.
Hiện tại nhìn thấy con bé vui vẻ như vậy, không chỉ Mạc Hy mà cả Lục Hàn cũng cảm thấy quyết định này của bản thân thật sự có phần đúng đắn.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy, Lục Hàn có vẻ sắp mất đi một cô con gái rồi a!
“Manh Manh à, tối nay ba bận việc.
Con đến nhà mami ở nhé! Đây là lần đầu tiên con không ở nhà, nếu có cảm thấy nhớ daddy thì…”
Anh còn chưa nói dứt câu thì Manh Manh đã gật đầu nhanh nhảu đáp lại:
“Tạm biệt, daddy đi đường cẩn thận nhé! Con sẽ ở nhà ngoan với mami!”
Con bé này quả nhiên là không thèm để tâm đến anh.
Có mami rồi thì liền quên đi daddy thân sinh này! Lục Hàn trầm mặt nhìn Manh Manh.
Mạc Hy trông thấy cũng muốn cười vỡ bụng.
Cô quay ra mỉa mai anh: “Lục Hàn anh cũng có ngày này! Manh Manh sắp bị tôi bắt cóc đi rồi đấy, anh có sợ không hả?”
Lục Hàn cốc đầu cô, anh nhìn qua đồng hồ rồi nói:
“Trẻ con! Được rồi mau đi đi.
Một lát nữa tôi sẽ bảo người mang quần áo của Manh Manh qua!”
Mạc Hy ôm Manh Manh trong lòng, hai người cười nói rôm rả, thực sự rất giống một đôi mẹ con thật sự.
Manh Manh ở trong vòng tay của Mạc Hy cũng không hề có sự bài xích nào, ngược lại là yêu quý tận đáy lòng.
Có đôi khi Lục Hàn cũng không biết vì sao Manh Manh lại đối với Mạc Hy mà yêu mến như vậy.
Nhìn theo hai người lên xe và rời đi, Lục Hàn chỉ thầm cười khổ.
Anh nghĩ, nếu Mạc Hy là mẹ ruột của Manh Manh thì có phải là càng tốt hay không.
Nhưng chuyện này căn bản là không thể nào xảy ra được.
Lục Hàn hồi tưởng lại chuyện của nhiều năm trưa.
Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã như trút nước.
Màn trời đêm, tiếng mưa hoà cùng tiếng khóc thương tâm của một đứa trẻ sơ sinh.
Đó không ai khác chính là Manh Manh.
Đứa bé được bỏ lại trước nhà Lục Hàn, cũng không rõ là ai đã để lại.
Lục Hàn không hiểu tại sao lại có sự xuất hiện của đứa bé này, nhưng anh nhìn thấy trên người con bé có kèm theo một mẩu giấy nhỏ.
Lục Hàn mở ra xem, trên mẩu giấy vỏn vẹn một dòng chữ đen: “Đây là con gái ruột của Lục Tổng.”
Chuyện năm đó, Lục Hàn vẫn luôn cho người điều tra.
Nhưng mọi thứ cứ như có một bàn tay vô hình che lấy, có tìm cũng không tìm ra được một chút gì liên quan.
Nhưng có một điều mà anh có thể chắc chắn, Mạc Hy tuyệt đối không phải là kiểu người nhẫn tâm bỏ rơi con ruột của mình như vậy.
Dòng hồi ức miên man càng khiến anh đau đầu.
Lục Hàn quyết định tạm thời gác lại chuyện đó, hiện tại cứ đi tìm đám lão tứ trước.
Anh vừa đi vừa cảm thán: “Chậc, trong nhà có phụ nữ cũng yên tâm hơn nhiều, cảm giác cũng khác hẳn.”.