Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 105: Ngoại truyện 2 - Phần 01: Mới quen

Ngoại truyện 2: Thế giới giả thiết

(CP: Lục Tắc Hiên x Dụ Nhiên; Thể loại: Thanh mai trúc mã, học đường, ấm áp)

Ngoại truyện 2

Lời tác giả:

Thế giới giả thiết này không có tổ chức hắc ám, cha mẹ sẽ không hy sinh, Nhiên Nhiên và Tắc Hiên sẽ là đôi bạn thân cùng trưởng thành.

Nhiên Nhiên vẫn thích dùng thân phận giả như trước. Cáo tinh ranh cuối cùng sẽ bị chim ưng trắng chân thành lay động.

Phần 01: Mới quen

Ngày 30 tháng 10 năm thiên văn thứ 474, tại khu khoang nuôi dưỡng bệnh viện Trung ương của hành tinh Thủ đô Liên bang, Lục Đình Ngự và Tiêu Thước nôn nóng chờ trước cửa phòng sinh, ở hành lang bên cạnh, Tần Lạc và Tạ Hi cũng đang sốt ruột ngóng con chào đời.

Đúng 7 giờ tối, một tiếng khóc vang lên.

Tần Lạc mừng rỡ: “Con chào đời rồi hả?”

Tạ Hi bình tĩnh nói: “Anh nghe nhầm rồi, là tiếng khóc từ phòng bên cạnh. Con nhà mình vẫn chưa ra.”

Tuy nét mặt cô trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng những ngón tay đang đan chặt vào nhau vẫn để lộ sự căng thẳng. Bé con sẽ không sao đâu nhỉ? Chắc không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đâu đúng không?

Đang nghĩ vậy, một tiếng khóc khác lại vang lên trong vòng sinh. Lần này cô nghe rất rõ, đúng là con trai của cô. Tạ Hi vội vàng tiến tới, bác sĩ bế một bé sơ sinh nhỏ xíu bước ra, cười nói: “Tướng quân Tạ, Giáo sư Tần, chúc mừng anh chị, em bé rất khỏe mạnh.”

Tạ Hi đón lấy đứa bé thật cẩn thận.

Tần Lạc cũng tiến tới, nhẹ nhàng cầm tay con trai. Đứa bé đang khóc bỗng ngưng bặt, cố gắng mở mắt tò mò nhìn anh. Tần Lạc thấy cưng lắm, đung đưa bàn tay bé nhỏ của con, dịu dàng nói: “Bé cưng, chào mừng con đã đến với thế giới này. Ba là ba của con, Tần Lạc, đây là mẹ con, Tạ Hi.”

Tạ Hi nhìn đứa bé đang ôm trong lòng, nói thẳng toẹt: “Sao lại trông xấu thế này?”

Tần Lạc mỉm cười, ôm vai cô: “Trẻ con mới sinh đều vậy cả. Em nghĩ mà xem, ngâm trong khoang nuôi dưỡng lâu như thế, da nhăn nheo hết lại, sao mà xinh được? Đợi lớn thêm chút nữa chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”

Đúng lúc này, tiếng khóc lại vang lên ở hành lang bên kia. Tiếng khóc của đứa bé ấy cực kỳ vang, nghe là biết đã phát triển rất khỏe mạnh.

Không biết có phải bị bên đó ảnh hưởng không, đứa bé Tạ Hi đang bế cũng khóc ré lên.

“Oe oe…”

“Oe oe oe…”

Hai em bé như đang thi đấu với nhau, đứa nào cũng cố khóc thật to hơn đứa con lại.

Tần Lạc dỗ con mãi không được, bất đắc dĩ nói: “Không biết đứa bé ở phòng sinh bên kia là con nhà ai, chào đời cùng ngày với Nhiên Nhiên nhà mình này.”

Vừa dứt lời, chợt nghe một giọng nam vang lên từ bên đó: “Chuyện gì vậy, hình như có bé nào đang thi với bé nhà mình hả, khóc to quá luôn kìa?”

Lục Đình Ngự và Tiêu Thước bước qua khúc ngoặt, đυ.ng ngay phải hai đôi mắt rất quen.

Không ngờ chính là Tạ Hi và Tần Lạc.

Lục Đình Ngự kinh ngạc: “Hóa ra là con của Tướng quân Tạ à?”

Tạ Hi gật đầu với hắn, lịch sự chào: “Tướng quân Lục, đã lâu không gặp.”

Tần Lạc nhìn Tiêu Thước, hỏi: “Trùng hợp vậy sao? Bé nhà chị cũng sinh vào hôm nay à?”

Tiêu Thước mỉm cười: “Đúng là trùng hợp thật.”

Lục Đình Ngự bước nhanh tới đối diện hai người, nhìn đứa bé trong lòng Tạ Hi, nói: “Con tôi tên Lục Tắc Hiên, bé nhà cô tên gì vậy?”

Tạ Hi nói: “Tên mụ là Nhiên Nhiên, vẫn chưa đặt tên khai sinh.”

Đúng lúc này, một chú cáo đỏ nhỏ xíu xuất hiện bên cạnh đứa bé. Xung quanh cáo là ánh lửa cháy, màu lửa đỏ trông cực kỳ chói mắt.

Lục Đình Ngự kinh ngạc: “Đây là thực thể tinh thần cộng sinh à? Trời! Bé nhà cô vừa sinh ra đã có sức mạnh tinh thần lớn vậy rồi!”

Gần như cùng lúc đó, bên cạnh em bé trong lòng Tiêu Thước cũng xuất hiện một chú chim nhỏ màu trắng. Tuy nó vẫn còn bé tí xíu nhưng đã có thể chầm chậm bay quanh chủ nhân. Tiêu Thức vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ trước cảnh tượng ấy: “Thực thể tinh thần của con trai cũng xuất hiện rồi.”

Tạ Hi nói: “Xem ra bé nhà anh cũng thức tỉnh rồi. Đây là… Chim ưng à?”

Lục Đình Ngự nói: “Đúng chuẩn chim ưng rồi!”

Phụ huynh hai nhà quay ra nhìn nhau.

Sao hai đứa bé này cứ như đang cạnh tranh với nhau, lần lượt thức tỉnh thành Dẫn đường và Lính gác vậy.

Tần Lạc mỉm cười: “Xem ra hai đứa bé này có duyên lắm đấy. Sinh ra cùng ngày rồi còn thức tỉnh cùng lúc nữa.”

Tạ Hi nhìn cáo lửa của con trai, nói: “Thực thể tinh thần của con là cáo lửa, chi bằng đặt tên là Tạ Nhiên đi, “nhiên” mang ý nghĩa thiêu đốt ấy.”

Tần Lạc gật đầu: “Được.” Anh dịu dàng xoa nhẹ lên đầu con trai: “Đừng khóc, Nhiên Nhiên ngoan, nín khóc nào.”

Tiêu Thước cũng đã dỗ được đứa bé trong lòng. Hai em bé đồng loạt ngừng khóc, tò mò nhìn đối phương.

Lục Đình Ngự cười nói: “Hai đứa có duyên quá, tự nhiên tôi muốn cho chúng nó đính hôn từ bé luôn.”

Tiêu Thước ho khẽ một tiếng ngắt lời hắn, nói: “Về nhà thôi.”

Tạ Hi lịch sự chào tạm biệt Lục Đình Ngự: “Tướng quân Lục, chúng tôi cũng phải về đây. Tạm biệt.”

Phụ huynh từng nhà bế con mình rời đi.

Trên đường về, Tiêu Thước lườm Lục Đình Ngự một cái, bình tĩnh nói: “Tắc Hiên và Tạ Nhiên sau này sẽ về Quân đoàn Liệp Ưng và Quân đoàn Ánh Sao. Anh quên là không được liên hôn giữa các quân đoàn à? Còn kêu đính hôn cái gì?”

Lục Đình Ngự gãi mũi, cười trừ: “Ầy, tôi chỉ đùa chút thôi mà. Em không thấy hai đứa bé chào đời cùng năm cùng tháng, lại cùng thức tỉnh được thực thể tinh thần Lính gác và Dẫn đường rất giống duyên phận định mệnh à?”

Tiêu Thước nhìn bé con đã ngủ trong lòng, nói: “Đúng là rất có duyên. Nhưng sau này ra sao không ai đoán trước được. Chỉ mong chúng nó đều có thể lớn lên thật khỏe mạnh, vui vẻ. Dù không thành đôi được thì chắc vẫn có thể làm bạn thân?”

Lục Đình Ngự nhẹ nhàng ôm vai vợ: “Cũng đúng. Con cháu của lãnh đạo cấp cao các quân đoàn không được cưới nhau, luật ngầm này vẫn chưa thể nào xóa bỏ. Nếu Tắc Hiên có được người bạn tốt sinh cùng ngày cùng năm cũng không tệ.”

Cùng lúc đó, trên đường về nhà họ Tạ, Tần Lạc gửi tin nhắn cho cha mình: “Cháu đã chào đời rồi, tên Tạ Nhiên. Vừa sinh ra đã thức tỉnh thực thể tinh thần cáo lửa, là một Dẫn đường cấp S.”

Nguyên soái Tần Tiêu phấn khởi trả lời: “Tốt quá, tối nay ba sẽ bí mật về thăm cháu nội!”

Tối hôm đó, Nguyên soái Tần Tiêu tự lái xe, bí mật tới nhà họ Tạ. Quân đoàn trưởng Quân đoàn Ánh Sao, Tướng quân Tạ Nghị, chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn, cô con gái út, Tạ Thần, cũng xin phép trường cho về nhà. Cả gia đình quây quần bên nhau rất vui vẻ.

Tần Tiêu bế cháu, nói: “Nhiên Nhiên có thực thể tinh thần loại hình công kích nhỉ. Thức tỉnh ngay khi sinh ra, sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất mạnh.”

Tướng quân Tạ Nghị cười tủm tỉm: “Nghe nói con trai của Lục Đình Ngự cũng sinh vào hôm nay?”

Tạ Hi nói: “Đúng vậy đó ba, bọn con gặp Thiếu tướng Lục Đình Ngự trong bệnh viên. Con trai họ thức thiên phú Lính gác cấp S, thực thể tinh thần là chim ưng, vua của bầu trời.”

Nguyên soái Tần Tiêu vui vẻ nói: “Con cái của các con, đứa nào cũng xuất sắc.”

***

Tin hai đứa bé nhà họ Tạ và họ Lục chào đời và thức tỉnh trong cùng một ngày nhanh chóng được lan truyền. Rất nhiều tướng lĩnh trong Bộ Quân sự đều chúc mừng các ông bố bà mẹ trẻ. Sau khi hai đứa bé đầy tháng, cha mẹ cũng đi làm trở lại, việc trong nhà giao cho bảo mẫu phụ trách.

Vài năm trôi qua, hai đứa bé vẫn chưa lần nào gặp nhau.

Tuy vậy, cả hai đều đã được nghe về đối phương.

Vì thiên phú của cả hai quá vượt trội nhưng tuổi nhỏ chưa biết khống chế sức mạnh, dễ ngộ thương bản thân, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đều được phụ huynh tạm thời phong ấn thực thể tinh thần. Cáo lửa và chim ưng trắng chỉ có thể làm bạn với chủ nhân trong thế giới tinh thần, không thể xuất hiện trước mặt người khác.

Nhìn từ mặt ngoài, hai đứa trẻ đều bình thường như tất cả bạn bè cùng trang lứa.

Cuối năm, Bộ Quân sự Liên bang sẽ tổ chức đại hội tổng kết và gặp mặt thường niên. Bình thường, các quân đoàn lớn đều có công việc riêng, rất ít cơ hội gặp mặt nhau. Đại hội cuối năm của Bộ Quân sự chính là dịp long trọng, náo nhiệt nhất, sau đại hội còn có tiệc chúc mừng, lãnh đạo cấp cao của các quân đoàn đều phải tham dự, hơn nữa có thể đưa theo người nhà.

Hôm nay, Lục Tắc Hiên 6 tuổi đang luyện võ ở nhà.

Tuy còn nhỏ nhưng khả năng tiếp thu của cậu rất tốt, những thế võ cha dạy, cậu chỉ cần nhìn một lần là đã học được. Lục Đình Ngự thấy dáng vẻ nghiêm túc tập luyện của con trai, bèn hỏi: “Tắc Hiên, con muốn tới tiệc gặp gỡ năm nay không?”

Lục Tắc Hiên thản nhiên nói: “Không thích ạ.”

Lục Đình Ngự đùa: “Sao con mới bé tí xíu mà cứ xị cái mặt ra như ông già thế.”

Lục Tắc Hiên quay sang nhìn cha: “Không phải bố dạy con là Lính gác phải nói chuyện bằng thực lực à? Con đang tận dụng thời gian rèn luyện bản thân. Chỉ cần con đủ mạnh, sau này sẽ không ai dám bắt nạt con và người con quan tâm.”

Lục Đình Ngự dở khóc dở cười. Dáng vẻ nghiêm túc như ông cụ non này giống hệt tính cách của mẹ bé.

Lục Đình Ngự xoa đầu con trai, nói: “Tắc Hiên này, thời gian qua con đã luyện tập rất chăm chỉ, đã có trình độ giỏi nhất so với bạn bè cùng tuổi. Lần này coi như bố thưởng cho con đến buổi gặp mặt chơi một hôm để học hỏi thêm nhiều điều mới.”

Lục Tắc Hiên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy con đi.”

Bên nhà họ Tạ, Tạ Nhiên lại chủ động xin ba mẹ cho theo đến buổi gặp gỡ thường niên: “Ba ơi, con 6 tuổi rồi mà, chắc chắn sẽ không phá phách gì, ba đưa con theo đi!”

Tạ Nhiên có một đôi mắt trong veo rất xinh, ngoại hình lại đáng yêu. Bị đứa nhỏ này nhìn với vẻ trông mong như thế, không ai nỡ từ chối yêu cầu của cậu. Tần Lạc lập tức mềm lòng, xoa đầu con: “Đưa con đi cũng được, nhưng con phải hứa với ba sẽ không chạy lung tung.”

Tạ Nhiên giơ cao cánh tay, nghiêm túc cam đoan: “Chắc chắn con sẽ không chạy lung tung!”

***

Ngày 30 tháng 12 năm thiên văn thứ 480, đại hội thường niên của Bộ Quân sự Liên bang được tổ chức tại trụ sở nằm ở hành tinh Thủ đô. Các sĩ quan có quân hàm từ Thiếu tướng trở lên đều nhận được thư mời, hội trường tổ chức được trang trí rất đẹp mắt, khách tham dự cũng ăn mặc vô cùng sang trọng.

Tần Lạc đặt may cho con trai một bộ lễ phục nhỏ. Da Tạ Nhiên vốn trắng, khuôn mặt lại ưa nhìn, mặc lễ phục trông không khác gì hoàng tử bé cưng ơi là cưng.

Tần Lạc dắt tay con trai, cùng Tạ Hi tiến vào sảnh tiệc của Bộ Quân sự.

Khách tham dự buổi tiệc này đông vô cùng, ai quen nhau sẽ chào hỏi, trò chuyện, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt. Tạ Hi và Tần Lạc là cặp đôi tài sắc không ai trong Bộ Quân sự không biết, không ít người tiến tới mời rượu họ.

8 giờ mới chính thức khai tiệc, nhưng bình thường Tạ Nhiên toàn ăn cơm lúc 6 giờ, đi theo ba mẹ chào hỏi các chú các bác, bụng cậu đã đói cồn cào. Thế là tranh thủ lúc không ai để ý, cậu lén thả tay ba mình ra, lén lút lẻn vào khu buffet.

Nơi này đã được bày đầy đồ ăn ngon, từ các món mặn đến bánh ngọt, nước uống, trái cây khiến Tạ Nhiên nhìn mãi không hết.

Vóc dáng Tạ Nhiên khá nhỏ, ngồi xổm dưới bàn tiệc rồi thì không ai trông thấy được nữa.

Lát sau, một nhân viên phục vụ bê một nồi đùi gà sốt vừa nấu xong tới, đổ vào nồi giữ nhiệt rồi đậy vung kim loại lại.

Tạ Nhiên ngồi im tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi. Đến tận khi nhân viên phục vụ rời đi cậu mới lẳng lặng vươn đôi tay bé xíu ra, nhấc vung lên, trộm một cái đùi gà bằng tốc độ nhanh như chớp.

Động tác vô cùng thuần thục, gọn gàng, sau khi trộm được đùi gà, cậu lập tức trốn xuống góc bàn, thích thú gặm gạp.

Lúc này, Lục Đình Ngự và Tiêu Thước cũng đang trò chuyện với đồng nghiệp. Lục Tắc Hiên bình thản đứng cạnh cha mẹ, khuôn mặt bé nhỏ cứ đơ như tượng, mới tí tuổi mà trông đã lạnh lùng khó gần, khá nhiều người lớn đều tò mò tới ngó cậu.

“Đây là con trai của Tướng quân Lục à? Đáng yêu quá.”

“Mặt mũi thì giống Tướng quân Lục mà hình như tính cách giống Trưởng khoa Tiêu hơn nhỉ?”

“Sang năm là vào tiểu học đúng không?”

Lục Tắc Hiên cảm thấy bản thân như con tinh tinh bị vây xem trong vườn thú. Tiệc tùng của người lớn đúng là chán chết đi được. Cậu không vui, bèn giật giật tay áo cha, nói: “Bố, con đi vệ sinh một lát.”

Tranh thủ lúc cha mẹ không nghi ngờ gì, Lục Tắc Hiên nhanh chóng lẩn đi.

Sau khi rời khỏi đám đông, cậu thở phào một hơi thật dài, bắt đầu đi tìm một chỗ yên tĩnh.

Lúc đi ngang qua khu buffer, cậu bỗng nghe thấy tiếng nhóp nhép rất bé ở trong góc phòng, rất giống tiếng con vật nhỏ nào đó đang gặm thức ăn. Lục Tắc Hiên nghi hoặc dừng bước, thầm nghĩ sao trụ sở Bộ Quân sự mà lại có chuột?

Cậu bước tới theo hướng tiếng động, đến trước một chiếc bàn ăn nằm trong góc, đưa tay lật khăn trải bàn trắng tinh lên.

Lục Tắc Hiên kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Trốn dưới bàn là một cậu nhóc đang gặm đùi gà rất ngon lành. Nhóc kia mặt một bộ lễ phục nhỏ rất đẹp nhưng động tác gặm gà trông không mấy lịch sự, chắc đang đói bụng lắm. Thấy khăn trải bàn bị lật lên, cậu nhóc ngẩng đầu, Lục Tắc Hiên trông thấy một đôi mắt trong veo rất đẹp.

Cậu nhóc kia không hề hoảng sợ khi bị bắt quả tang, ngược lại, cậu còn chớp chớp mắt với Lục Tắc Hiên, đưa tay lên môi ra hiệu “suỵt”, thì thầm: “Tớ đói quá nên kiếm ít đồ ăn. Cậu đừng nói với ai nhé, coi như không hề phát hiện ra tớ được không? Không thì ba tớ sẽ mắng tớ mất.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Lần đầu thấy một đứa trẻ “thiếu nề nếp” thế này, nhất thời cậu không biết phải xử trí ra sao.

Nhưng nhìn vào đôi mắt xinh xắn kia, chẳng hiểu sao Lục Tắc Hiên lại mềm lòng.

Nói xong, Tạ Nhiên lại tiếp tục cúi đầu gặm gà. Dáng vẻ bình thản, điềm nhiên đó cứ như không phải cậu đang ăn vụng dưới gầm bàn mà là đang quang minh chính đại ăn trong phòng ăn nhà mình.

Lục Tắc Hiên chần chừ một lát rồi mới nói: “Cậu là… Con của tướng quân nào?”

Cậu nhóc nói: “Tớ là con của Tướng quân Tần, tên Tần Tiểu Lạc.”

Tướng quân Tần? Chưa nghe bao giờ. Nhưng Lục Tắc Hiên còn rất bé, không biết gì nhiều về các quân đoàn lớn. Suy nghĩ của cậu rất đơn thuần, nhanh chóng tin lời Tạ Nhiên, nói: “Tôi tên Lục Tắc Hiên, là con trai của Tướng quân Lục thuộc Quân đoàn Liệp Ưng.”

Tạ Nhiên đang gặm đùi gà bỗng khựng lại.

Lục Tắc Hiên? Hóa ra chính là cái cậu Lính gác chào đời cùng ngày cùng tháng cùng năm với mình?

Tạ Nhiên từng nghe người lớn trong nhà nhắc về cậu ta, còn kể hôm chào đời, hai đứa nhóc còn thi nhau khóc, thực thể tinh thần cũng thức tỉnh cùng lúc. Tạ Nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tắc Hiên… Cậu bạn này có vẻ hơi ngốc nhỉ? Công khai thân phận trước mặt người lạ, chẳng biết cảnh giác gì cả.

Tạ Nhiên cong mắt cười, nói với vẻ rất hâm mộ: “Hóa ra là con trai của Tướng quân Lục à. Tớ từng nghe kể về cậu, cậu là Lính gác xuất sắc nhất thế hệ này đấy, vừa chào đời đã thức tỉnh thực thể tinh thần, giỏi quá chừng luôn!”

Được Tạ Nhiên nhìn với ánh mắt sùng bái và nghe lời khen kia, Lục Tắc Hiên đỏ mặt. Cậu hắng giọng một tiếng, nghiêm trang chững chạc nói: “Gen là của bố mẹ cho nhưng tương lai mạnh yếu ra sao thì phải tự mình nỗ lực.”

Tạ Nhiên đáp cho có lệ: “… Cậu nói rất đúng.”

Dứt lời, cậu lại tiếp tục cúi đầu gặm đùi gà, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết vào đồ ăn.

Cậu nhanh chóng giải quyết xong một cái đùi gà, cẩn thận gói xương vào trong tờ giấy ăn.

Thấy cậu ăn ngon lành như thế, bụng Lục Tắc Hiên bỗng réo ọt ọt. Ngay sau đó, cậu thấy Tạ Nhiên thò đầu ra dáo dác ngó xung quanh, đảm bảo không có ai khác, cậu ta lập tức vươn tay trộm lấy hai miếng cánh gà trong nồi giữ nhiệt bên cạnh cực kỳ nhanh.

Cậu còn vui vẻ chia cho Lục Tắc Hiên một miếng, tươi cười nói: “Ăn đi này, cậu không đói hả?”

Lục Tắc Hiên: “…”

Nhìn miếng cánh gà bị nhét vào tay, mặt cậu cứng đờ ra.

Cậu rất ưa sạch sẽ, lúc ăn mấy món gà như thế này ở nhà, chắc chắn cậu sẽ đeo găng nilon. Nhưng hôm nay cậu nhóc kia lại nhét thẳng miếng cánh gà vào tay cậu, nước sốt dính bẩn hết lòng bàn tay. Lục Tắc Hiên cau mày muốn vứt đi nhưng lại không dám lãng phí đồ ăn, nhất thời không biết phải làm sao.

Nhìn vẻ mặt đơ ra đó của cậu, Tạ Nhiên thích chí lắm.

Cái cậu Lục Tắc Hiên này mới vẻ tí mà mặt mày đã lạnh lùng như thế, sau này lớn lên chắc chắn tính cách cũng chán òm!