Sau Khi Nam Thẳng Xuyên Thành Beta

Chương 10

Ba phút trước, Tư Không Viêm đang định đi ăn cơm trưa, khi đi được nửa đường đột nhiên phát giác thân thể của mình có gì đó không đúng, không đợi anh suy nghĩ nhiều, pheromone bạo động như nguồn nước hung mãnh mất khống chế tán loạn trong cơ thể.

Anh cảm thấy không ổn rồi, vội bảo tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất, trên đường đi, cảm xúc của anh nhiều lần mất khống chế, vô tình phóng thích pheromone áp chế, dẫn đến xe còn chưa tiến vào bãi đỗ xe mà lái xe đã tắt máy đồng thời hôn mê bất tỉnh.

Alpha đến kỳ dịch cảm yếu ớt lại nhạy cảm, nóng nảy lại dễ phát giận, để không làm bị thương thêm nhiều người vô tội, anh nhất định phải tự cách ly bản thân mình lại.

Anh mở cửa xe, lảo đảo chạy vào bệnh viện.

Nhưng anh vẫn là đã đánh giá thấp uy lực của kỳ dịch cảm, chỉ đi có mấy bước chân mà toàn thân anh đã khó chịu không có chút sức lực nào, cuối cùng ngã nhào xuống đất.

Tất cả tế bào não đều đang điên cuồng gào thét, anh cần được vỗ về, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, toàn thân như có dòng điện chạy qua, làm anh không kìm được run lên, phát ra tiếng rên vừa đau đớn vừa bất lực.

Ngay lúc anh sắp hoàn toàn mất khống chế, một hơi thở mang hương gỗ nhàn nhạt đột nhiên xâm nhập vào thế giới của anh, trong nháy mắt, tâm tình nóng nảy không yên của anh nhận được sự vỗ về trước nay chưa từng có.

Giây tiếp theo, một bàn tay thon dài lọt vào mắt anh, ngay sau đó, một giọng nói cuốn hút truyền vào tai anh.

"Này."

Nhìn bàn tay hồng nhuận bóng loáng, mạch máu đan xen phức tạp giống như lưới giao thông trước mắt, Alpha trên đất đơ ra một chút, chậm rãi ngẩng đầu.

Bây giờ là hơn mười hai giờ trưa, là lúc ánh nắng chói chang nhất, theo lý thì mắt sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không mở ra được, nhưng bởi vì tia sáng bị đối phương ngăn trở, toàn thân Alpha tránh được ánh mặt trời, tầm nhìn cũng rõ ràng sáng tỏ vô cùng.

Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tư Không Viêm như ngừng thở, giống như nhìn thấy hoàng tử tinh linh.

Nhưng một giây sau, không biết anh nghĩ đến cái gì, hai mắt đỏ bừng đột nhiên trở nên hung ác khác thường, khuôn mặt trắng bệch nhăn nhúm, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ.

"Cút..."

Người trước mặt vừa nhìn là biết không phải huyết thống Trung Quốc. Bất luận là mái tóc vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời hay ngũ quan lập thể như được khắc ra, hoặc đôi mắt hiện ra sóng ánh sáng như biển lớn cùng với dáng người cao gầy rắn chắc và làn da tinh khôi như tuyết đầu mùa.

Toàn thân từ trên xuống dưới, từ mọi góc độ, xách riêng một bộ phận ra, đều là kiệt tác của tạo hóa.

Nhưng! Bây giờ anh đang trong kỳ dịch cảm, một mỹ nhân thế này đột nhiên xuất hiện, còn phóng thích pheromone vỗ về anh…

Đây tuyệt đối! Tuyệt đối có!

Tuyệt đối có vấn đề...

Mặc dù bên lề đường có tiếng còi xe, tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường, còn có tiếng nói chuyện vui đùa của người qua lại, nhưng Trần Cố Nguyên vẫn nghe thấy được tiếng “Cút” yếu ớt kia.

Đầu óc cậu lập tức chấn động, con ngươi bỗng nhiên hơi co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin, cậu thu tay mình lại trong nháy mắt.

Lúc đầu, cái quy tắc ‘cần có giá trị thiện cảm của người đàn ông này mới có thể làm tan tiền đóng băng trong thẻ của cậu’ đã khiến cậu rất tức giận rồi, bây giờ lại còn vô cớ bị bảo cút??

Điều này làm lửa giận của cậu trực tiếp chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu!

Cút thì cút!!!

Giờ ông đây đi kiếm tiền ngay!

Cái giá trị thiện cảm chết tiệt này ai thích thì đi mà lấy, tiền không tiêu được thì cứ cho nó chết trong thẻ đi!

[Hệ thống:…………]

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với Trần Cố Nguyên cái từ này, lòng tự trọng của cậu bị sỉ nhục rất lớn, tức giận quay người muốn đi.

Nhưng mà giây tiếp theo, vạt áo lại bị người đàn ông bắt lấy.

[Hệ thống: Ký chủ…] Thấy thế, hệ thống lại nuốt lời muốn nói lại.