Ngụy Tư ở lại, Thẩm Ngân Đài thì ở Dung Thành thêm ba ngày mới hồi kinh, trong ba ngày này một câu cũng không hỏi đến chuyện của Thẩm Nguyệt Lãng.
Trên con đường núi yên tĩnh, trên quan đạo (2) có một chiếc xe ngựa đang chạy.
(2) quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
Mưa nhẹ trên đường đã tạnh, bên ngoài cực kỳ mát mẻ nhưng trong xe lại cực kỳ nóng.
“A... Ưʍ... Ngậm sâu một chút tao hóa... Ngươi làm được mà...”
Nam nhân dựa vào vách, ngửa mặt, cổ áo mở rộng, vạt áo bào màu xanh xẻ ngang eo, bàn tay to đặt ở háng hưởng thụ sự hầu hạ của nữ nhân.
Mười ngón tay Thẩm Nguyệt Lãng luồn vào trong tóc Chu Phỉ, theo động tác phun ra nuốt vào của nàng mà đưa qua lại, thỉnh thoảng sảng khoái kẹp mông thở dài.
“A... Tao hóa liếʍ giỏi quá... Đầu lưỡi thè ra một chút... Đúng... Chính là nơi đó... Ta thích ngươi ở phía trên đánh vòng... Tao hóa sao có thể giỏi như vậy? Tao hóa trời sinh! Tiện nữ nhân! Uh! Dươиɠ ѵậŧ của bổn đại nhân ăn ngon không? Uh...”
Chu Phỉ nhíu mày đẩy nhanh tốc độ phun ra nuốt vào.
Nàng biết chỉ có thể làm cho Thẩm Nguyệt Lãng nhanh xuất tính, thì nam nhân ác liệt này mới có thể buông tha cho mình.
Cổ họng Chu Phỉ bị chọc đến phát đau, cùng người ngoài ở trên xe ngựa, còn có thể làm chuyện đó với Thẩm Nguyệt Lãng mọi lúc mọi nơi, mình là một kỹ nữ lẳиɠ ɭơ chân chính mà!
Tiếng mυ'ŧ “chậc chậc” vang lên trong xe ngựa khiến Thẩm Nguyệt Lãng vô cùng hài lòng, phụ nhân môi đỏ mọng mịn màng, thân trên trần trụi, bộ ngực căng mọng đẫy đà theo xe ngựa đi về phía trước nhảy lên, thỉnh thoảng đánh vào dươиɠ ѵậŧ đầy lông của Thẩm Nguyệt Lãng.
"Ngực của nữ nhân sau khi sinh con cũng không lớn bằng ngươi, lớn như thế này tại sao lại không phun ra sữa, hửm?" - Nam nhân dùng sức kéo bóp núʍ ѵú, giống như nhất định phải bóp nó phun sữa mới bỏ qua.
“Đồ vô dụng! Nếu không có sữa, cũng chỉ có thể là đồ chơi cho nam nhân chơi đùa." Thẩm Nguyệt Lãng nhục nhã vỗ ngực vài cái, trên đó nhanh chóng xuất hiện dấu tay. Ngay khi ham muốn mãnh liệt trỗi dậy, hắn liền cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình bị kẹp đến nơi chặt chẽ nhất trong cổ họng, hắn phát ra một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, thiếu chút nữa liền không nhịn được mà xuất tinh.
“Ưm! Miệng tao kẹp chặt như vậy làm gì!" Thẩm Nguyệt Lãng hít một hơi, vỗ vỗ mặt Chu Phỉ, kéo đầu nàng ra khỏi háng.