“Lang quân...” Chu Phỉ nhỏ giọng hô lên một tiếng, nàng thẹn thùng toan dạng chân ra, nhưng Sử Xuân Địch thở phì phò đã banh rộng hai đùi nàng, ngón cái của gã mơn trớn trên khe thịt, sau đó gã đâm thẳng ngón tay vào bên trong thật mạnh. Thịt mềm chung quanh như một cái miệng nhỏ, không ngừng liếʍ mυ'ŧ và kẹp chặt những ngón tay của Sử Xuân Địch.
“Nước cũng chảy rồi này... Nàng đã kẹp chặt đến nhường này mà còn bảo là không muốn. Ta đâm vào ngay đây… Lấy cái này cᏂị©Ꮒ vào huyệt da^ʍ, ngăn cơn ngứa lại cho nàng nhé!”
Sử Xuân Địch rút ngón tay ra, bàn tay to của gã mò lên huyệt da^ʍ, bôi nước da^ʍ của Chu Phỉ lên chim lớn của mình một cách hung hăng, xoa tới xoa lui hai lần để bôi trơn, sau đó gã giương côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình lên rồi đâm thẳng vào huyệt da^ʍ một cú lút cán!
“Ưʍ... a...” Sử Xuân Địch nheo mắt, thở một hơi đầy sảng khoái, không thèm để ý đến phản ứng của Chu Phỉ, gã thẳng eo bắt đầu cᏂị©Ꮒ.
Sử Xuân Địch dạo đầu hết sức qua loa, mà huyệt của Chu Phỉ lại quá chặt.
Dù đã chảy ra một chút nước, nhưng cũng không đủ để Sử Xuân Địch có thể đâm thẳng vào như thế. Mới đâm vào một cái mà đã khiến mặt mũi Chu Phỉ tái nhợt vì đau. Sử Xuân Địch cũng bị nàng kẹp chặt đến mức tê cả da đầu, gã liền dứt khoát cᏂị©Ꮒ Chu Phỉ một cách mạnh bạo.
Chu Phỉ chỉ có thể run rẩy cầu xin gã: “Nhẹ chút...nhẹ một chút...”
“Nếu mà nhẹ nhàng thì ta sao có thể lấp kín được cái huyệt dâʍ đãиɠ của nàng được? Ta phải cᏂị©Ꮒ thật mạnh và đυ. thật sâu mới đã chứ? Chà... hừ... mới không làm mấy ngày mà đã khít thế này... chặt quá...”
Mấy lời thô tục của Sử Xuân Địch làm cho Chu Phỉ xấu hổ đến mức không dám đáp lời. Nàng vốn chẳng phải là người lẳиɠ ɭơ, cũng không thực sự thích giao hoan thô bạo như thế này, nhưng...
Bầu ngực lắc lư dữ dội theo chuyển động của hai người, Sử Xuân Địch ngậm lấy một bên nhũ hoa rồi liếʍ cắn. Chu Phỉ bị gã ghìm chặt, không thoát được, nên chẳng cầu xin nữa, nàng cắn chặt môi dưới chờ bản thân tỉnh táo lại.
Trong phòng vang lên tiếng da thịt va vào nhau, cơ thể hai người quấn lấy nhau như không thể tách rời, không ai chú ý đến một đôi giầy trắng đứng trước cửa.
Chu Phỉ không ngờ Thẩm Ngân Đài lại đang ở nhà mình.
Thật lòng mà nói, nhà của nàng và Sử Xuân Địch được coi là kém nhất trong thôn. Ba gian nhà đấy chính là toàn bộ tài sản của Sử Xuân Địch khi gã cưới nàng, bản thân nàng cũng không mang theo nhiều của hồi môn.