Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian, Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng

Chương 45: Thành Kiến Của Phòng Hai

"Được thôi, sau này anh sẽ nói với cha mẹ một tiếng, nói bọn họ cho tiền Văn Bác xây phòng."

Thấy Tô Khánh Quân đồng ý, lúc này Vương Thúy Hoa mới không làm ầm ĩ nữa.

"Vậy được, anh nhanh đi nói đi." Vương Thúy Hoa thúc giục một câu.

Nói sớm một chút, xây phòng sớm một chút, con trai của cô ta cũng cưới vợ sớm một chút.

Nhưng mà Tô Khánh Quân không có lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ Tô Khánh Quân, Vương Thúy Hoa liền biết Tô Khánh Quân đoán chừng lại đang suy nghĩ giày vò chịu thiêt cái gì nữa.

"Tô Khánh Quân, anh đây là ý gì? Lừa gạt tôi sao? Muốn đi thì anh đi nhanh đi, giày vò khốn khổ làm gì? Đừng như giống như đàn bà vậy."

Tô Khánh Quân giải thích rõ nói, "Hai ngày nữa rồi nói sau, mẹ còn đang nổi nóng mà, hiện tại đi nói chuyện này với mẹ, mẹ không mắng đã là chuyện tốt, làm sao có thể đồng ý?

Đợi mẹ hết giận, nói tốt một chút, mẹ mới có thể đồng ý."

Mặc dù Vương Thúy Hoa có chút vội vã không nhịn nổi, nhưng nghe Tô Khánh Quân nói cũng có đạo lý, liền nói, "Vậy được, hai ngày nữa anh hãy nói.

Tô Khánh Quân, đến lúc đó anh cũng đừng giày vò khốn khổ như vậy nữa."

"Yên tâm đi, hai ngày nữa anh khẳng định sẽ nói."

Ở trong phòng, hai vợ chồng phòng hai cũng đang nghị luận việc Dương Đại Xuân giấu tiền.

Bọn họ biết, trong tay Dương Đại Xuân khẳng định có ít tiền, chỉ là không biết, Dương Đại Xuân có nhiều như vậy.

1900 đồng, có thể mua bao nhiêu thứ chứ?

Thế nhưng mà rõ ràng có tiền như vậy, nhà họ Tô lại trải qua cuộc sống như thế này.

Dương Đại Xuân thật đúng là hay, không thể lấy chút tiền ra, mua một chút lương thực cải thiện điều kiện sinh hoạt cho nhà họ Tô một chút sao?

Nhị tẩu Lý Vệ Hồng nói, "Anh nói xem có phải mẹ quá đáng hay không, rõ ràng trong nhà có tiền, vậy mà không nỡ lấy ra vài đồng cho Văn Viễn, Văn Tinh nộp học phí."

Thời đại này, cũng không phải là tất cả mọi người đều không coi trọng giáo dục, vẫn có rất nhiều người muốn để cho trẻ con có thể đi học, thi lên đại học.

Thế nhưng mà đọc sách cũng phải dùng tiền, còn lỡ mất chuyện kiếm công điểm, cho nên rất nhiều người không nỡ để cho trẻ con đi học.

Cho nên thời đại này, mù chữ tương đối nhiều.

Hai vợ chồng phòng hai cũng muốn đưa hai đứa bé trai trong nhà đi học, không nói thi đại học, trở nên nổi bật, nhưng so với nông dân không học thức như bọn họ thì khẳng định sẽ tốt hơn một chút.

Nhà họ Tô không ra ở riêng, tiền đều do Dương Đại Xuân nắm hết trong tay.

Bọn họ muốn cho trẻ con đi học, cũng phải được Dương Đại Xuân đồng ý.

Kết quả trẻ con đi học không đến hai năm, Dương Đại Xuân liền la hét trong nhà không có tiền, để cho Tô Văn Viễn và Tô Văn Tinh tạm nghỉ học.

Mặc dù trong lòng hai vợ chồng phòng hai không thoải mái, nhưng nghĩ đến đại đa số người trong đội sản xuất đều sống không dễ dàng, rất nhiều trẻ con không đi học, cũng liền tiếp nhận.

Hiện tại biết được trong tay Dương Đại Xuân có hơn một ngàn đồng, một học kỳ chỉ tốn vài đồng tiền học phí cũng không lấy ra, đương nhiên sinh lòng bất mãn.

Tô Khánh Quốc chỉ thở dài, cũng không biết nên nói cái gì.

Trong lòng Lý Vệ Hồng còn hờn giận, tiếp tục nói, "Kông nói để cho mẹ đối với phòng hai chúng ta tốt bao nhiêu, cũng không thể quá phận như vậy đúng hay không?

Khánh Quốc, hay là ra riêng đi.

Ra ở riêng, chúng ta tự mình sống.

Dù cho chúng ta nghèo một chút, cũng phải cho Văn Viễn, Văn Tinh đi học.

Không đi học, vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ giống như chúng ta, mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, cả một đời không thể vươn mình.

Đọc sách, có thể thi đậu trung cấp, đại học, về sau có thể được phân phối công việc, có thể cầm tiền lương, sống cuộc sống của người trong thành.

Dù là không thể học đến trung cấp, đại học, chỉ học sơ trung cao trung, thì cũng có cơ hội tới đội sản xuất làm kế toán, hoặc là chấm điểm viên, so với chúng ta làm việc nặng việc cực cũng nhẹ nhõm hơn đúng không?"

Mặc dù trong lòng Tô Khánh Quốc không thoải mái, nhưng nhắc đến chuyện ra riêng, anh ta vẫn lộ vẻ do dự.