Pha Lê Phương Đường

Chương 14.3

Đường Li là ở thời điểm gần tháng 11 gặp được Cố Chương cùng Quý Thư Ninh, cô đối với Cố Chương ấn tượng rất sâu, bởi vì tên của anh ta, cũng bởi vì anh ta làm cho người ta cảm giác, vội vàng lại hoảng loạn.

Lại nói tiếp, chuyện này cùng với việc Trần Phàm kiến nghị cô làm người mẫu có hiệu quả như nhau.

Cố Chương và Quý Thư Ninh là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp hệ đạo diễn ở Học viện điện ảnh, tháng tư sang năm bắt đầu triễn lãm tác phẩm tốt nghiệp, mà nguyên nhân bọn họ tiến đến tiếp cận là tưởng mời Đường Li làm nữ chính trong phim ngắn của bọn họ.

Đường Li từ chối nói: “Tôi chỉ là sinh viên.”

Cố Chương: “Bọn tôi cũng là sinh viên.”

Đường Li không nói chuyện, Cố Chương gọi một ly cà phê nóng ngồi ở quầy bar, vừa vặn ở bên cạnh có người gọi món, cô xoay người đi vội việc của mình, chờ cô bưng cà phê tới, Cố Chương còn ngồi ở vị trí ban đầu chờ cô hồi đáp.

Cô đi ra phía sau, kêu Trần Phàm: “Anh Phàm, anh giúp em một chút.”

Trần Phàm hiểu biết tiền căn hậu quả, đá cửa nách, khí thế bất thiện mà đi qua.

Đường Li làm bộ không có việc gì mà đứng tại chỗ, cô cho rằng Cố Chương sẽ bởi vì Trần Phàm mà biết khó mà lui, kết quả một lát sau, Trần Phàm ném tới một cái ví tiền, làm cô mở ra xem.

Cô chớp mắt, hỏi Trần Phàm: “Em xem làm gì?”

“Bên trong có chứng minh thư cùng thẻ học sinh của cậu ta.” Trần Phàm hướng cô đưa mắt ra hiệu.

Một chiếc ví tiền ngắn gọn màu nâu, không có hoa văn thiết kế, chỉ có duy nhất một chuỗi chữ cái, Đường Li suy đoán kia hẳn là nhãn hiệu của ví tiền này.

Cô nhìn mắt Cố Chương.

Cố Chương cùng Trần Phàm cùng nhau nhìn cô.

Đường Li mở ví tiền ra, đập vào mắt chính là chứng minh thư của Cố Chương, bên cạnh còn nhét một loạt thẻ ngân hàng.

Cố Chương nhắc nhở cô: “Cái thẻ màu xanh lục bên cạnh là thẻ học sinh.”

Lúc đó Đường Li đã nhìn thấy tiền mặt trong ví của anh ta, một mảnh đỏ rực, hoảng đến cô càng thêm cảm thấy quá mức. Ngón tay cô nhanh chóng lấy ra tấm thẻ màu xanh lục, xác nhận thông tin bên trong, trong tiệm ánh đèn oánh oánh, chiếu trên mái tóc mượt mà của cô, như là một loại tầng bột phấn nhàn nhạt sắc vàng.

Cô đem ví tiền trả lại cho Cố Chương.

Cố Chương hai tay cầm ví tiền, nghiêm túc nói: “Tôi có thể trả tiền thù lao cho em.”

Đường Li không nói chuyện, nhìn về phía Trần Phàm.

“Cậu có thể trả bao nhiêu?” Trần Phàm hỏi.

“Em tới định.” Cố Chương trả lời thực sảng khoái, nhưng chuyện vừa chuyển: “Tôi thực thích hình tượng và tính cách em, nhưng nếu hậu kỳ quay chụp không thích hợp, nói cách khác, nếu em cùng phim điện ảnh của chúng tôi cảm giác độ thích xứng không đủ cao, vậy chúng ta hoà bình giải tán.”

Trần Phàm nhíu mày: “Chuyện này nhiều như vậy.”

Đường Li nhấp nhấp môi, mặt vô biểu tình mà nói: “Tôi không diễn, anh tìm người khác đi.”

“Này….Này không được….” Quý Thư Ninh đi tới vừa vặn nghe thấy Đường Li nói những lời này, tính hiếu chiến trỗi dậy: “Nếu phim ngắn của chúng tôi đoạt giải, em nhất định sẽ được nhận thức, nói cách khác nếu về sau em đi con đường này hoặc không đi cũng không quan hệ, có thể đề cao mức độ nổi tiếng, nói không chừng càng có nhiều đạo diễn tới tìm em, đến lúc đó thù lao của em, liền không ít như chúng tôi có thể trả hiện tại.”

Đường Li nghe ra được bọn họ liên hợp vẽ cho cô miếng bánh lớn, có lẽ Cố Chương và Quý Thư Ninh không có lừa cô, nhưng loại này tỷ lệ ước chừng một phần vạn.

Ý tứ của Cố Chương, cũng bất quá là coi trọng hình tượng cùng khí chất của cô, mời cô đọc kịch bản sau đó thử một chút cảm giác, gọi tắt là diễn thử, tuỳ thời có thể đem cô ‘sa thải’.

Đường Li lắc đầu: “Không có hứng thú.”

Quý Thư Ninh sâu kín thở dài, chỉ vào Cố Chương: “Em cũng là sinh viên đi? Cậu ta thật sự rất lợi hại nha, em có thể lên mạng tra cứu cậu ta.”

Trần Phàm nghe vậy, cười một tiếng.

Đường Li không hiểu anh ta nói lợi hại là lĩnh vực nào lợi hại, như là cán bộ hội học sinh trong trường học, vẫn là gia đình giàu có, cũng hoặc là cô nhất để mắt tới chuyên nghiệp năng lực.

Cô trước sau mộc khuôn mặt: “Ừm.”

Đứng ở một bên Trần Phàm ‘ai’ một tiếng, nhấc chân đi đến bên cạnh Đường Li, giúp cô cấp khách hàng gọi món.

Quý Thư Ninh nói: “Em suy xét một chút đi, đạo diễn Cố của chúng tôi—-“ Anh ta nhìn Cố Chương: “Phi thường tán thành hình tượng khí chất của em, cậu ta chỉ là không quá biết….nói chuyện, chỉ cần em nguyện ý phối hợp chúng tôi diễn thử, điều kiện tuỳ ý em.”

Đường Li tĩnh tĩnh: “Tuỳ ý tôi?”

“Tuỳ ý em.” Cố Chương nói.

Đường Li nhìn Cố Chương sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Tính, tôi thật sự không có hứng thú.”

Đường Li tạm thời đem việc này xem như chút nhạc đệm, lại không nghĩ rằng ngày hôm sau Cố Chương lại tới nữa, lần này chỉ có một mình, Quý Thư Ninh không có tới.

Đường Li tưởng làm bộ không quen biết, bất quá biểu tình đã bán đứng cô, ở Cố Chương vào cửa giây đầu tiên, cô liền thấy anh ta, hơn nữa không có kịp thời thu hồi tầm mắt.

“Có cái gì đề cử sao?” Cố Chương nhìn cô.

Ngón tay Đường Li động động màn hình phía trước, cánh môi mấp máy: “Gần nhất mới ra vị hoa quế.”

“Muốn một ly.”

“Vâng, khách hàng, mời ngài chờ một lát.”

Đường Li làm đồ uống phi thường mau, động tác sạch sẽ lưu loát, ngón tay đem cái ly đẩy qua, thực mau trở lại cương vị.

Cố Chương uống sữa bò sặc một ngụm, Đường Li đưa khăn giấy ướt qua.

Cố Chương nói: “Còn rất ngọt.”

Đường Li gật đầu, cô cố ý thả nhiều một bơm nước đường, chính vì sửa trị anh ta một chút, cô cảm thấy nam tính thường không thích ngọt, trước mắt xem ra cô đoán không sai.

“Tôi có thể hỏi một chút, em tên gì sao?” Cố Chương thanh sắc bình tĩnh: “Em xem qua chứng minh của tôi.”

Đường Li nói: “Không thể.”

Cô không cho Cố Chương sắc mặt tốt, không biết vì cái gì, chính là cảm thấy thực mạo phạm.

Cố Chương hiển nhiên biết.

“Gần đây có không ít trường học.” Cố Chương hỏi: “Em học trường nào?”

Đường Li không nói lời nào.

Cố Chương đem hai cánh tay lót ở trên quầy bar, quan sát cô: “Ngoại ngữ? Kinh tế tài chính? Vẫn là đại học R?”

Đường Li không tỏ ý kiến: “Anh ảnh hưởng tôi làm việc.”

“Xin lỗi.” Cố Chương sờ sờ cái ót: “Tôi không quá sẽ cùng nữ sinh tiếp cận.”

Đường Li trừng lớn đôi mắt: “Anh ở tiếp cận tôi?”

“Ừm, xác thực tới nói, có việc muốn nhờ.”

Đường Li còn không có kịp đáp trả anh ta, một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa.

Cửa kính bị đẩy ra, Đường Li theo bản năng nhìn về hướng kia, lại như có trực giác, trong đầu có đáp án.

Người đàn ông cao gầy đứng ở trên bậc thang, ánh sáng từ phía sau lưng chiếu lại đây. Anh chưa nói một câu, biểu tình thực đạm, cảm giác tồn tại cực cường.

Đường Li yên lặng lùi về phía sau hai bước, ngón tay gãi gãi đồng phục phía trước.

Trong tiệm kỳ thật không tính nhiều người, không khí an tĩnh, ánh sáng tươi sáng.

Trình Thiệu Đường thoáng rũ mắt, đối thượng tầm mắt cô.

Cố Chương ý thức đước Đường Li không thích hợp, theo tầm mắt cô nhìn qua, an an tĩnh tĩnh mà nhìn Trình Thiệu Đường, ánh mắt thản nhiên, không có nửa phần rụt rè.

Đây như là một trang chuyện xưa cực có cảm xúc, nếu nói khuôn mặt Đường Li là mỹ lệ, linh động lớn hơn yên lặng, gương mặt như vậy khí chất hơn bề ngoài, đoan chính lại mê người.

Anh sải bước đi đến trước quầy, gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ.

Đường Li lại bỗng nhiên có loại cảm giác, khác hẳn với thường lui tới hoảng loạn.

Cố Chương thấy cô nguyên bản trắng nõn tai bỗng nhiên dần nhiễm đỏ bừng.

Cái loại này tự nhiên mà vậy ngượng ngùng, so bất luận diễn viên nào biểu diễn kỹ thuật trên màn hình lớn đều phải rõ ràng.

Ánh mắt Cố Chương định ở bóng dáng Đường Li.

Thẳng đến khi anh ta rõ ràng mà cảm giác được một ánh mắt không tính thân thiện đảo qua mặt, liền tại đây một khắc—-

Anh ta phảng phất hiểu được chuyện gì.