Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 82: Ngoại truyện: Em yêu anh

Tính đến nay đã được năm năm kể từ lúc cưới Ôn Thiệu Phong, hơn nữa còn cùng anh sinh ra một đứa trẻ, kết tinh tình yêu của hai người.

Trong khoảng thời gian này Khương Nhã rất ít nói lời đường mật, càng theo thời gian cảm nhận rõ tình cảm của Ôn Thiệu Phong dành cho cô. Cho dù là lúc nào, tuy Khương Nhã không nói hành động thành lời nhưng Ôn Thiệu Phong cũng không bắt ép cô phải thừa nhận, anh luôn để cho đến khi cô tự miệng nói ra.

Đối với những người như Khương Nhã, cuộc sống bây giờ là hạnh phúc của bao nhiêu người.

Sau khi sinh, Khương Nhã luôn được Ôn Thiệu Phong thuê đầy đủ các chuyên gia chăm sóc, cho nên đối với các đường nét cơ thể lại ngày một sắc sảo hơn.

Phân cảnh hôm nay vừa quay xong, Khương Nhã đã ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Ôn Thiệu Phong sau khi cho phép cô quay, tuy nói là vậy nhưng toàn bộ cảnh thân mật đều bị cắt hết, mỗi lần phim tới tay đều do anh tiến hành mà xem xét, nếu không được thì sẽ tự động hủy.

Khương Nhã hiểu tính cách của Ôn Thiệu Phong nên cũng không nói đến, vừa trang điểm lại, điện thoại đã vang lên, cô vừa đưa tay bắt máy thì giọng Ôn Thiệu Phong đã vọng tới.

“Vợ à, anh nhớ em.”

Kể từ lúc quay bộ phim kéo dài đến nay đã được hẳn ba tháng, Ôn Thiệu Phong lâu lâu vẫn cùng đứa con trai Ôn Thiệu Hoàng đến thăm Khương Nhã, nhưng thời gian thăm lại rất ngắn ngủi, khiến cho người nào đó chỉ biết mong ngóng qua màn hình điện thoại.

Khương Nhã nở nụ cười hạnh phúc, cũng không ngờ một người vị trí lớn vọng trọng như anh vậy mà lúc nào cũng mở miệng một tiếng “Vợ ơi”, hai tiếng lại là “Bà xã”, ngọt đến mức khiến người trong phim trường không khỏi hâm mộ, họ nhìn cô lại mang đầy sự kính nể khi biết được danh phận cao quý.

Vừa kết thúc bộ phim, Khương Nhã cũng vội gói gọn đồ trở về gặp lại cả hai người.

Vì trước đó Khương Nhã uống thuốc tránh thai rất nhiều, cho nên cơ thể bị ảnh hưởng, chỉ có thể sinh được một đứa. Nhưng Ôn Thiệu Phong lại không cần gì hơn, anh chỉ cần một đứa là dủ, huống hồ chi đứa nhóc này lúc nào cũng tinh ranh khiến anh phải điên đầu.

Ôn Thiệu Hoàng bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, đã rất lâu không ngủ với Khương Nhã liền chìa hai tay ôm chặt cô lại, Khương Nhã nhìn đứa con của mình mà nhấc lên, mặc cho Ôn Thiệu Phong đứng bên cạnh không một chút đoái hoài.

“Đêm nay mẹ ngủ với con nhé.”

Khương Nhã nhẹ vuốt tóc mà hôn lên trán Ôn Thiệu Hoàng, đáp lời liền cùng đứa nhỏ đi vào phòng.

Ôn Thiệu Phong có chút không phục liền đi lại gần, giọng nói lộ ra vẻ tủi thân.

“Anh cũng muốn ngủ với em.”

Khương Nhã nở nụ cười nhìn Ôn Thiệu Phong, lại đẩy anh ra mà bước vào phòng, mặc cho người nào vẫn đứng bơ vơ.

Thế nhưng đến nửa đêm, Ôn Thiệu Phong không nhịn được liền đẩy cửa phòng bước vào, trông thấy Ôn Thiệu Hoàng đã ngủ thì liền nhấc bổng cô lên, lại đúng lúc làm Khương Nhã tỉnh giấc, ánh mắt trợn tròn nhìn người đàn ông trước mặt.

“Anh làm gì vậy?”

Ôn Thiệu Phong ra hiệu im lặng, đắp chăn lên cho Ôn Thiệu Hoàng rồi bế cô mang ra ngoài, trước khi đi không quên đóng chặt cửa phòng lại.

Khương Nhã nhìn hành động này liền mỉm cười ngọt ngào, hai tay vòng qua cổ anh mà hôn nhẹ lên đôi môi.

“Em cũng nhớ anh.”

Ôn Thiệu Phong chỉ sợ là đã nhớ vợ đến nỗi sắp điên rồi, đã vậy còn bị đứa con trai cướp mất, nếu biết trước đứa trẻ này có thể cướp đi hào quang của anh thì đã sinh muộn một chút rồi.

Vừa trở về phòng, Ôn Thiệu Phong liền nhào lên người Khương Nhã, cúi người xuống cắn dọc theo bả vai của cô.

Trời về khuya càng lạnh, đâu đó trong thanh âm vang vọng thanh âm ngọt ngào của cả hai.

Trong vô thức, bàn tay bấu víu lên tấm lưng trần mạnh mẽ của Ôn Thiệu Phong, cô mở miệng thì thào vài chữ.

“Em yêu anh.”

Bốn năm, đã bốn năm tuy kết hôn nhưng Khương Nhã chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc của cô. Cả hai đi được đến ngày hôm nay là do Khương Nhã cũng đã không đặt nhầm nơi để tin tưởng, Ôn Thiệu Phong thật sự là người sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại.

Ôn Thiệu Phong nghe giọng nói của cô càng thêm tiếp sức, anh cắn lấy đôi môi, cắn đến khi đỏ mà sưng vù lên. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày cô nói lời này với anh.

“Hửm? anh không nghe rõ, em nói lại xem nào.”

Khương Nhã cong người, rêи ɾỉ từng chữ một một cách khó khăn, biết rõ người đàn ông trêu trọc nhưng cô vẫn nói tiếp.

“Em cảm thấy rất hạnh phúc, em rất yêu…anh!”

Chữ đến nửa chừng Ôn Thiệu Phong liền cúi xuống hôn lên cô, nuốt trọn từng chữ vào trong miệng.

"Anh cũng rất yêu em!"

Đêm nay quá đỗi hạnh phúc, mọi thứ chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm.