Sở Hàm Đường coi nó là khoai lang phỏng tay, muốn lập tức treo về vị trí cũ, lại trong khoảng thời gian lắc lư của một tấm rèm châu khác nhìn thấy một bóng dáng ngồi trước gương.
Tay cầm mặt người của nàng không khỏi căng thẳng, vén rèm châu lên, hy vọng có thể thấy rõ ràng hơn một chút.
Gương đồng phản chiếu ra một gương mặt có thể nói là tuyệt luân, một đôi mắt vô cùng sáng ngời không hợp với gương mặt, vừa cổ quái dung hợp cùng một chỗ.
Tạ Tự Hoài đang ngồi lại là gương mặt khác, dùng ngón tay chậm rãi ấn dán gương mặt của người khác, khóe môi khẽ nhếch lên, ngữ khí tựa như ôn nhu nói: "Sở công tử, ngươi rốt cuộc đã đuổi theo kịp.”
"Ngươi đi cũng quá chậm..."
Hắn mặc một bộ trang phục vu nữ, đứng dậy, mấy tầng làn váy tản ra.
Trang phục vu nữ không phải là mới.
Nhìn ra được có chút niên đại, bên hông không có thắt lưng bình thường, mà là dùng một sợi dây đỏ tinh tế buộc lại, dùng làm đai lưng.
Sợi dây có treo thêm chuông.
Mặc trên người Tạ Tự Hoài có một loại mỹ cảm cấm kỵ cổ xưa nhưng không thể tả, phảng phất như đang vì tế lễ tùy thời dâng hiến chính mình, mang theo huyết nhục mà tế lễ.
Sở Hàm Đường kinh ngạc che miệng lại.
Nàng nghĩ mình hình như còn chưa kịp hỏi Tạ Tự Hoài vì sao đêm nay lại tới nơi này.
Hắn khẳng định không phải vì theo dõi chuyện nhàm chán của nàng mà đến đây, hẳn là vì chuyện của bản thân hắn, nguyên tác không đề cập qua nửa câu, cho nên Sở Hàm Đường cũng không biết.
Cho dù nàng không phải là hoa si gì, cũng bởi vì nhìn thấy khuôn mặt này mà xuất thần.
Đẹp quá.
So với Trì Nghiêu Dao còn đẹp hơn.
Khuôn mặt Tạ Tự Hoài đang đeo rất giống với bản thân hắn, nhưng lại không phải là mặt Tạ Tự Hoài, môi như điểm son, nhan sắc như họa, âm nhu đến cực điểm.
Sở Hàm Đường nhìn thấy ánh mắt cũng không chớp,
Nếu như nữ nhân trong sân viện còn sống, nhìn thấy Tạ Tự Hoài giờ phút này đeo da mặt người này lên, chỉ sợ sẽ không cho rằng hắn là con của vu nữ, mà là vu nữ.
Sau đó lại nhịn không được kêu một tiếng "Hình nữ".
Mà Tạ Tự Hoài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trên mặt mình, mỉm cười hỏi: "Sở công tử cũng thích khuôn mặt này ư?”
Tay kia của hắn lấy ra một bức tranh da mở nó ra.
Dung mạo người trên bức tranh giống hệt khuôn mặt người hiện tại của Tạ Tự Hoài, có thể nói là giống nhau, đủ để chứng minh khuôn mặt này chính là của nữ nhân trên bức tranh.
Sở Hàm Đường lúc này mới hoàn hồn lại.
"Đây cũng là mặt người ở trong căn phòng này?"
Nếu nữ nhân đã có được một gương mặt xinh đẹp như vậy, như vậy vì sao còn muốn tiếp tục phái nam phụ đi ra ngoài tìm người có khuôn mặt đẹp trở về?
Thật kỳ lạ.
Tạ Tự Hoài lại ngồi xuống nhìn mình trong gương đồng, lắc đầu nói: “Không phải, khuôn mặt này không phải thuộc về nơi này, là trước kia ta lấy được từ trong tay một người, người đó cũng rất thích gương mặt này.”
Khi hắn dùng lưỡi dao cắt cổ họng của nam nhân đã nuôi dưỡng hắn, nam nhân đã lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Một nụ cười phức tạp lại cực đoan.
Nhưng khi Tạ Tự Hoài rút ra một tấm khăn gói lấy mặt người trong lòng nam nhân.
Nam nhân kia liền cười không nổi nữa, còn giống như một bệnh thần kinh điên cuồng vặn vẹo thân thể, tăng tốc xung huyết, thì ra cướp đi thứ người khác để ý là sung sướиɠ như vậy a.
Thì ra nam nhân kia cũng có thứ để ý.
Tạ Tự Hoài lúc ấy muốn cười ra tiếng, cũng đã nở nụ cười.
Nghe đến đó, Sở Hàm Đường mới biết được, thì ra đây không phải là mặt người nơi này.
Khó trách nữ nhân còn muốn tiếp tục bắt người, Sở Hàm Đường nhìn trang phục vu nữ trên người Tạ Tự Hoài, muốn nói lại thôi: “Y phục trên người ngươi từ đâu mà đến?”
Trang phục vu nữ này rất đẹp.
Nhưng bị hắn mặc... Có chút quái dị.
Sở Hàm Đường không biết nói như thế nào, dù sao cho nàng cảm giác rất quỷ dị cùng cổ quái.
Hắn hoàn toàn xoay người, đối diện với nàng.
"Ta đến nơi này chính là vì tìm trang phục vu nữ này, ta từng thấy qua bức tranh và gương mặt người này trên mặt ta, lại chưa từng thấy qua người thật sự, sau khi tìm được trang phục vu nữ, liền muốn tự mình mặc vào xem."
"Người trong bức tranh đã mặc trang phục vu nữ này." Tạ Tự Hoài thản nhiên nói.
Sở Hàm Đường hơi mở to hai mắt.
Ý tứ là trang phục vu nữ đã bị nữ nhân kia giấu đi? Nàng ngược lại chưa từng nghĩ tới giữa hai người sẽ có liên quan.
Bất quá Tạ Tự Hoài người này cũng là kỳ quái.
Vẻn vẹn chỉ là vì muốn nhìn thực tế nhìn người thật trên bức tranh, thế nhưng tự mình đeo cái da mặt người này, còn đặc biệt mặc vào trang phục vu nữ.
Xem như bệnh kiều đối với một chuyện chính là bệnh trạng chấp nhất?
Sở Hàm Đường suy nghĩ một chút vẫn là đi về phía Tạ Tự Hoài, tận lực không nhìn mặt hắn lúc này: “Vậy chúng ta bây giờ nên trở về đi.”
Tạ Tự Hoài lại đột nhiên đưa tay kéo nàng xuống.
Trong nháy mắt bọn họ đến thật gần.
Hơi thở có thể chạm vào mặt đối phương.
Sống mũi cao thẳng của hắn lơ đãng lướt qua chóp mũi nàng, chọc cho Sở Hàm Đường run rẩy, Tạ Tự Hoài rũ mắt xuống: “Sở công tử, vì sao ngươi không nhìn ta? Là cảm thấy quá kỳ quái... Không giống sao?”
Sở Hàm Đường gần như là theo phản xạ bật ra, muốn nói rất nhiều lời, lại một chữ cũng nói không nên lời, có lẽ là bị hắn như vậy làm cho tay chân luống cuống.
Tạ Tự Hoài giơ tay cởi da mặt người xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của mình, chăm chú nhìn nàng.
Chân dài bước vài bước đã đến trước mặt nàng.
Hắn bỗng nhiên nói: "Mọi người đều thích khuôn mặt xinh đẹp, ta rõ ràng, cũng có thể kết luận, Sở công tử ngươi cũng như thế.”