Sở Hàm Đường nhịn!
Thân là nam nhân thích trêu hoa ghẹo nguyệt và cợt nhã nhất Phong thành, trên người hắn ta đeo không ít túi thơm, vừa dựa vào, hương vị nồng đậm xông vào mũi.
Sở Hàm Đường đã không thể nhịn được nữa, giẫm hắn ta một cước, gằn từng chữ nói: "Chuyện, liên, quan, gì, đến, ngươi.”
Liễu Chi Bùi hạ thấp giọng hỏi: "Sở huynh là bởi vì Trì cô nương mới xa cách ta như vậy sao?”
Trẻ nhỏ dễ dạy, Sở Hàm Đường thưởng cho hắn ta một cái liếc mắt.
Nhưng bởi vì lý do Trì Nghiêu Dao không muốn để ý tới Liễu Chi Bùi hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của hắn ta, Liễu Chi Bùi cho rằng nàng coi mình là tình địch.
Hắn ta nhướng mày nói: "Sở huynh, ngươi làm như vậy thật sự mất đi khí tiết của đại trượng phu, ngươi và ta đều là nam nhân không thua không kém, thích mỹ nhân, cạnh tranh công bằng là được, đừng tự cô lập như thế.”
Sở Hàm Đường lại giẫm lên Liễu Chi Bùi một cước: "Ai nói cho ngươi biết ta muốn làm đại trượng phu?”
Ai muốn cạnh tranh công bằng với hắn ta? Trì Nghiêu Dao là quan phối với Bạch Uyên, không thể tách rời.
Liễu Chi Bùi đau đến gân xanh trên trán nổi lên, cho rằng tiểu công tử này thật đúng là không biết tốt xấu, hắn ta đều đã buông mặt mũi cùng nàng giao hảo.
Bất quá cũng kệ, trước kia nàng cũng coi như cứu hắn ta một mạng, Liễu Chi Bùi cũng không có ý định cùng nàng tính toán chi li, chạy bước nhỏ đuổi theo: "Ta chính là đùa giỡn mà thôi, Sở huynh ngươi đừng quan tâm.”
Sở Hàm Đường ngoảnh mặt làm ngơ gặm cá nướng của mình, một chữ thơm.
Trì Nghiêu Dao nhìn bóng lưng bọn họ đi về phía đống lửa, nhớ tới Tạ Tự Hoài cũng chưa ăn gì.
Nàng ta quay đầu trở về nhìn hắn: "Tạ công tử, ngươi có muốn nếm thử cá nướng lần này không? Chúng ta xử lý rất sạch sẽ, không có mùi tanh.”
Người bình thường không ăn thịt có lẽ là ngại tanh, loại người này khứu giác đặc biệt linh mẫn.
Ánh mắt Tạ Tự Hoài tựa hồ cũng đang dần dần đi xa theo hai bóng lưng đảo qua, vừa khách khí vừa xa cách, ánh mắt lại hàm chứa ý cười trả lời: "Không cần, các ngươi ăn đi, ta vẫn không đói.”
Trì Nghiêu Dao gật đầu, cũng quay lại đống lửa.
Thấy Trì Nghiêu Dao trở về, Liễu Chi Bùi không quấn lấy Sở Hàm Đường nữa, bất động thanh sắc cố gắng cùng mỹ nhân tìm đề tài chung.
Sở Hàm Đường biết vì sao vừa rồi hắn ta liên tục nói chuyện với mình, muốn mau chóng dung nhập vào với bọn nàng, nhưng những người khác thoạt nhìn đều không dễ tiếp cận, vì thế chọn nàng mới vừa được khôi phục tự do.
Chỉ là không nghĩ tới đυ.ng phải một cái mũi tro bụi, Liễu Chi Bùi chỉ sợ cũng không nghĩ tới.
Đống lửa càng cháy càng mạnh, ngồi bên cạnh lâu sẽ dễ dàng có chút nóng.
Sở Hàm Đường ăn ba xiên cá nướng mới no ngồi không yên, dùng tay áo quạt gió, đi về phía bờ sông, chuẩn bị dùng nước sông rửa mặt.
Tạ Tự Hoài ngồi bên bờ sông, hai tay chống ở phía sau, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, giày giẫm lên tảng đá nhô lên trên mặt nước, vạt áo có chút rơi ra, bị nước thấm ướt.
Mà mái tóc dài hắn buộc lên ở phía sau bị gió đêm thổi đến lắc lư, khí chất hơi âm nhu.
Sở Hàm Đường do dự vài giây, ngồi xuống.
Buổi tối bờ sông rất yên tĩnh, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nước chảy, nàng kéo vạt áo Tạ Tự Hoài: "Vừa rồi ta thật sự không phải cố ý hôn Trì cô nương.”
"Ta thề." Nàng thề son sắt.
Hắn rốt cuộc quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu, khuôn mặt giống như mẫu thân hắn tinh xảo xinh đẹp: "Sở công tử ngươi vì sao phải giải thích với ta một lần nữa?”
Còn không phải sợ hắn vì nữ chính ở chương đại kết cục ra sức tra tấn nàng sao? Sở Hàm Đường giả cười: "Ta chính là sợ ngươi để ý.”
Tiếng nước chảy nghe lâu dường như còn có thể nghe ra quy luật.
Tạ Tự Hoài phảng phất khó hiểu, ngón tay tái nhợt thò vào trong nước bên cạnh, chậm rãi khuấy động: "Vì sao ta phải để ý?”
Sở Hàm Đường suy nghĩ khổ sở, nghẹn không ra lời: "Vậy ngươi không ngại hả?”
Hắn đáp không hỏi, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra những lời kinh người nhất, cho nên nghe có vẻ giống như đang đùa giỡn: "Ta chỉ muốn cắt bỏ miệng ngươi thôi.”
Nàng nhất thời câm như hến.
Sở Hàm Đường làm bộ như Tạ Tự Hoài đang nói giỡn: "Tạ công tử nói đùa.”
Hắn mỉm cười mà không nói.
Nàng quyết định không nói chuyện này nữa, càng nói càng nghiêm trọng, từ trong ngực lấy ra một miếng bánh, mở tờ giấy bọc nó ra, hai tay đưa qua: "Ngươi còn chưa ăn gì đi, thử cái này một chút đi?”
Tạ Tự Hoài rũ mắt nhìn, nhưng không tiếp lấy: "Đây là cái gì?”
Đây là Sở Hàm Đường trước đó đã giấu trong bao đồ, sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn không có đồ ăn.
Sau khi khôi phục tự do, nàng tìm ra bánh hạnh nhân được đặt trong bao đồ, vốn định giữ lại để mình ăn.
Có thể thấy được Tạ Tự Hoài lại không ăn thịt cá, sợ thể lực hắn không chống đỡ nổi ngã xuống, đến lúc đó mọi người lại bị người đuổi gϊếŧ, phần thắng liền ít đi, cho nên Sở Hàm Đường vì an toàn mà suy nghĩ, quyết định nhịn đau bỏ thứ yêu thích.
Nàng vẫn duy trì tư thế giao đồ không thay đổi, sau khi thoát khỏi vu thuật, hai mắt không còn trống rỗng vô thần nữa, mà sáng ngời như lửa: "Đây là bánh hạnh nhân.”
Hắn "nha" một tiếng, vẫn như cũ không tiếp nhận: "Ta không đói.”
Sở Hàm Đường nuốt nước miếng, nhịn xuống xúc động muốn ăn bánh hạnh nhân, lại lặp lại một lần nữa: "Đây là bánh hạnh nhân, bên trong không có thịt.”
Tạ Tự Hoài quay đầu nhìn sông: "Ta biết.”
Không biết tốt xấu! Nàng bẻ một miếng, lần này trực tiếp đưa đến bên miệng hắn, giống như một nhân viên bán hàng hiện đại đẩy mạnh tiêu thụ: "Ngươi thử một chút đi, thật sự ăn rất ngon.”
Đói bụng không khó chịu sao?
Nàng thật lòng nghi hoặc, có chút muốn hỏi hệ thống, nếu Tạ Tự Hoài trở thành nam hai đầu tiên trong lịch sử bị chết đói thì có tính là cốt truyện sụp đổ hay không.
Cẩn thận ngẫm lại hẳn là xem như vậy, bởi vì nam hai ở phía sau phân cảnh chiếm tỷ lệ lớn.
Hắn quay đầu nhìn Sở Hàm Đường, nhìn trong chốc lát, thiếu chút nữa khiến người ta lùi bước, mới chậm rãi mở môi mỏng ra, từ trong tay nàng ăn một miếng bánh hạnh nhân kia.