Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Chương 44

Nàng thu hồi tầm mắt nhìn Liễu Chi Bùi, lại đυ.ng phải ánh mắt Tạ Tự Hoài không biết từ khi nào nhìn tới.

Trái tim liền run rẩy.

Bị người ta bỗng nhiên nhìn như vậy là rất dễ dàng bị dọa sợ, huống hồ Sở Hàm Đường từ trước đến nay không phải là người to gan gì, may mắn biểu tình vẫn là đờ đẫn, người khác nhìn không ra.

Trì Nghiêu Dao bởi vì Liễu Chi Bùi cứu mình, cho nên ngượng ngùng cự tuyệt hắn ta muốn đồng hành.

Mấy người nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu chạy đi, cho đến khi buổi tối không thể tìm thấy một nơi để nghỉ ngơi, phải qua đêm bên cạnh một con sông.

Bạch Uyên cùng gã sai vặt xuống sông bắt cá, Trì Nghiêu Dao cùng thị nữ ở trên bờ nhóm lửa.

Liễu Chi Bùi thì đi nhặt cành cây cho các nàng ta, muốn ở trước mặt mỹ nhân thể hiện đầy đủ năng lực của mình, cho dù chỉ đơn giản là nhặt cành cây.

Được tổ chức tốt, mỗi người đều có sự phân công lao động.

Chỉ có Sở Hàm Đường, Tạ Tự Hoài nhàn rỗi, nàng không có biện pháp làm việc, mà hắn thì ngồi yên tâm thoải mái, yên lặng nhìn mặt sông.

Bất quá cũng bình thường, Tạ Tự Hoài không ăn thịt, lần trước bọn họ gọi thịt cá, hắn cũng vẫn không ăn một miếng, không ăn, sau đó sẽ không làm việc, logic này như thế nào cũng giống như không sai.

Lăn qua lăn lại có một khắc, Bạch Uyên bắt được mấy con cá béo đi lên, để Trì Nghiêu Dao xử lý.

Từ khi phụ thân chết, Trì Nghiêu Dao cũng học được không ít kỹ xảo sinh tồn bên ngoài, lấp đầy bụng xếp thứ nhất, tự nhiên cũng sẽ biết xử lý cá, thị nữ cũng phân ra đi qua hỗ trợ xử lý.

Liễu Chi Bùi nhặt được đủ cành cây, ngồi trên tảng đá lớn, lau mồ hôi.

Hắn ta nhìn sườn mặt trắng nõn của Trì Nghiêu Dao, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, Trì cô nương, hôm nay những người đó vì sao phải truy bắt các người?”

Tay xử lý cá của nàng ta dừng lại: "Xin lỗi, điều này tạm thời không thể nói.”

Liễu Chi Bùi vừa nghe, vội vàng xua tay: "Trì cô nương, nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nếu làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, xin thứ lỗi.”

Trì Nghiêu Dao lắc đầu, tỏ vẻ thông cảm: "Liễu công tử, nếu ngươi tiếp tục đi theo chúng ta đến kinh thành, chỉ sợ vẫn sẽ gặp phải loại chuyện này, ngươi không bằng..."

Hắn ta đứng lên: "Không có việc gì, vừa lúc ta một thân võ công không có chỗ sử dụng.”

Sở Hàm Đường vô cùng thú vị nghe bọn họ nói chuyện.

Hiện tại nàng cái gì cũng không nghĩ, chỉ tâm tâm niệm niệm đếm chỉ số thời gian để cho hệ thống thanh trừ ảnh hưởng của vu thuật cho mình, chờ đến sắp không kiên nhẫn được nữa.

Tạ Tự Hoài tựa vào dưới gốc cây lớn, đầu dựa vào thân cây, nhắm hai mắt lại, giống như là bổ sung giấc ngủ mấy ngày nay, một bàn tay buông xuống bên cạnh vẫn bị Sở Hàm Đường dắt theo, rơi vào vạt áo bọn họ.

Hơi thở nhẹ nhàng, nhưng có thể ngửi thấy.

Sở Hàm Đường nhìn Tạ Tự Hoài, phát hiện đáy mắt hắn một mảnh màu xám nhạt, lúc ngủ môi mỏng hơi mím lại.

Cá nướng dường như đã chín, truyền đến từng trận hương thơm.

Người vây quanh đống lửa một tay cầm một chuỗi cá nướng, cành cây thỉnh thoảng cháy lắc rắc.

Trì Nghiêu Dao nướng chín một chuỗi, muốn đưa cho Sở Hàm Đường ăn trước, vì thế đi về phía bọn nàng.

Nàng ta thấy Tạ Tự Hoài còn đang nghỉ ngơi, nhẹ nhàng bước chân cùng âm thanh nói chuyện, ngồi xổm xuống nói với Sở Hàm Đường: "Sở công tử, ngươi bây giờ có muốn ăn cá nướng không?”

Vừa nói xong, ngũ quan Sở Hàm Đường phóng đại trước mặt Trì Nghiêu Dao, nàng hôn lên má nàng ta.

Cá nướng trong tay Trì Nghiêu Dao rơi xuống đất, vừa rồi nàng ta hoàn toàn quên mất Sở Hàm Đường sẽ lấy nụ hôn trả lời.

Cùng lúc đó Tạ Tự Hoài mở hai mắt ra.

Trong đầu Sở Hàm Đường cũng vang lên tiếng hệ thống: [Chúc mừng kí chủ, máy chủ vừa rồi đã sửa xong, cũng thay đổi chương trình chính xác, ảnh hưởng của vu thuật hẳn là đang tiêu tan.]

Nàng rốt cuộc có thể hành động tự nhiên, trước tiên chính là nhanh chóng rời khỏi mặt Trì Nghiêu Dao.

Lơ đãng phát hiện Tạ Tự Hoài đã tỉnh, Sở Hàm Đường kích động cũng buông tay hắn ra.

Nhưng chung quy vẫn là muộn một bước.

Nàng đã hôn Trì Nghiêu Dao... Sở Hàm Đường đối mặt với ánh mắt phức tạp từ bốn phương tám hướng chiếu tới, yên lặng nhặt cá nướng trên mặt đất lên, vỗ vỗ cát dính vào, muốn khóc không khóc được cắn một cái.

"Ta... Vu thuật dường như đã biến mất rồi. "Sở Hàm Đường cố gắng kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Tạ Tự Hoài không nhìn nàng, khẽ ngước mắt lên, nhìn chính là mặt nghiêng của Trì Nghiêu Dao.

Trì Nghiêu Dao mạnh mẽ đứng lên, mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên một mảng lớn, nhưng trong lòng cũng hiểu Sở Hàm Đường không phải cố ý, không tự nhiên hỏi: "Sở công tử, vu thuật của ngươi đã giải được rồi à?”

Sở Hàm Đường nuốt cá nướng trong miệng, gật gật đầu: "Vừa mới giải bỏ được.”

Suy nghĩ một chút, nàng vì tránh hiểu lầm lại bổ sung: "Là sau khi hôn nàng mới giải bỏ được, vừa rồi xin lỗi.”

Điểm này vô cùng trọng yếu, bằng không những người khác có thể cho rằng Sở Hàm Đường sau khi giải trừ vu thuật, còn tiến lại gần hôn tiểu cô nương nhà người ta.

Không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới, Trì Nghiêu Dao mặt càng đỏ, dưới ánh trăng dung mạo động lòng người.

Cũng không phải nàng ta có ý với Sở Hàm Đường, chỉ là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí có một tia xấu hổ, lại biết không thể trách đối phương.

Trì Nghiêu Dao không đành lòng Sở Hàm Đường bởi vậy mà áy náy: "Sở công tử ngươi cũng không phải cố ý, không ngại.”

Nàng ta duy trì một khoảng cách thích hợp: "Đúng rồi, làm thế nào ngươi giải trừ vu thuật được?”

Sở Hàm Đường ở chuyện này chỉ có giả điên giả ngốc, bằng không lừa gạt không qua cửa: "Ta cũng không biết, chính là trong nháy mắt, ảnh hưởng của vu thuật đối với ta hình như liền biến mất.”

Giờ khắc này nàng cực kỳ sợ hãi khi nghe hệ thống đi ra nói độ hảo cảm của Trì Nghiêu Dao đối với mình giảm xuống.

Vốn độ hảo cảm mới tăng lên hai mươi lăm, nếu giảm xuống sẽ không còn.

Hệ thống sớm không giải trừ muộn không giải trừ, nhất định phải sau khi nàng hôn Trì Nghiêu Dao.