Khuynh Quốc: Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 20: ăn mì

Sáng hôm sau Khả Nguyệt Lam bị tiếng ồn ào náo loạn ở bên ngoài đánh thức. Cô gượng người mở mắt ra, đôi mắt mơ hồ nhìn lên trần lều trại. Lăn qua lăn lại một lúc mới ngồi dậy vươn vai rời giường. Chậu nước và khăn đã đặt sẵn ở cuối giường, y phục cũng đã giặt sạch sẽ phẳng phiu gấp gọn gàng bên cạnh.

Nguyệt Lam súc miệng rửa mặt xong rồi bỏ đồ vào balo. Lấy ra chiếc gương nhỏ soi mặt mình, cô búi tóc đơn giản rồi cài một chiếc trâm bạc.

- Cũng may mang đồ trang điểm.

Không đầy đủ nhưng cũng vẫn có thể dùng đủ các bước. Cô trang điểm xinh đẹp vào đi ra trước bức bình phong. Cung Dịch Nguyên Cố đã rời đi lúc sáng nên căn phòng giờ trống trơn. Tiếng hò hét khí thế phía ngoài khiến cô tò mò, liền đến bức màn che kéo lên xem thử.

Binh sĩ từng tốp từng tốp đang luyện võ phía xa kia, bừng bừng nhiệt huyết của quân đội. Hormone nam hừng hực muốn đốt cháy cả bầu trời. Nguyệt Lam khẽ thán phục lên một tiếng rồi lại nhìn tiếp. Chẳng khác gì một cún con đang lấm lét canh chừng để ăn vụng. Con sói nhỏ đã dậy từ lâu, nó chạy lon ton không biết sợ ai, quấn chân người này vẫy đuôi người kia. Tình Quân đang đi về phía này, cô vội đi ra vẫy tay:

- Tình Quân.

Tình Quân thấy cô, liền cúi đầu chào:

- Khả cô nương. Tam vương gia đang ở sân tập, ngài ấy bảo ta đến đây đưa cô nương đến đó.

Nguyệt Lam gật gật đầu, đi theo hắn. Tình Quân dẫn cô đi qua những lều trại, quân lính bảo vệ thấy liền cúi đầu:

- Tình tướng quân.

Và nhìn theo cô một lúc, ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ. Hôm qua chuyện trong thành xuất hiện nữ nhân đi bị Quản tổng đốc bắt được, sau đó mới hớ ra là nữ nhân của Tam vương gia. Ai cũng khϊếp sợ, tên Quản tổng đốc kia còn bị giáng xuống làm binh bét.

- Quy, lại đây.

Con sói như biết rằng cô gọi nó, liền vui vẻ chạy lẽo đẽo theo sau. Đến sân tập lớn, nó vốn dĩ là mảnh đất được san bằng phẳng làm sân tập. Đứng phía trước là vài tướng quân đang chỉnh đốn cho quân lính luyện võ. Đứng đầu là Cung Dịch Nguyên Cố và Nhậm Anh đang quan sát.

Lần đầu tiên Nguyệt Lam thấy y mặc chiến phục. Oai phong lẫm liệt, tài bày binh bố trận không chê vào đâu được. Tình Quân dẫn cô đến bên cạnh y:

- Tam vương gia, Khả cô nương đã đến.

Y khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa. Tình Quân cũng đứng phía sau, bầu không khí đột nhiên căng thẳng. Cái đứa nhóc Nhậm Anh thường ngày cứ líu ríu hôm nay cũng chững chạc hẳn, cậu kiên nghị đứng bên cạnh quan sát lâu lâu còn ra ý kiến với y.

Những cảnh tượng tập luyện này Nguyệt Lam chỉ mới xem trong mấy bộ phim cổ trang mà thôi. Ai ai cũng khí thế, cầm giáo cầm kiếm dốc sức luyện tập, những thế võ mạnh mẽ vô song.

- Luyện tập một canh giờ nữa rồi nghỉ ngơi, sau bữa trưa lập tức lên đường trở về Đông Cương.

Tiếng của Cung Dịch Nguyên Cố cứng rắn cất lên. Cả sân tập đồng thanh " rõ". Rồi y quay người rời đi:

- Trở về.

Khả Nguyệt Lam cũng đi phía sau, Nhậm Anh đi sát cạnh cô:

- Nguyệt Lam, cô hôm qua ngủ ở đâu? Ngủ ở chỗ tam hoàng huynh sao?

Cô lườm hắn một cái rồi nói:

- Ta ngủ ở đâu không liên quan đến ngài

Quy liền gầm gừ vài tiếng như cảnh cáo cậu, Nhậm Anh liền chỉ vào nó mắng:

- A con sói miệng chưa dứt sữa này, ngươi đe doạ ta sao? Ngươi tin là mình sẽ vào nồi không hả?

Nguyệt Lam đánh vào tay hắn:

- Ta cho ngài vào nồi ấy. Quy, không được thế nữa.

Cô ôm Quy lên vỗ về. Cung Dịch Nguyên Cố vốn đi trước giờ dừng lại:

- Nhậm Anh, đệ đã thu giọn hết chưa?

Nhậm Anh lắc đầu, nhìn ra ý đang đuổi khéo mình, cậu cười hì hì:

- Bây giờ về thu giọn ngay. Khả cô nương, tạm biệt.

Nói xong cậu chạy trối chết trở về lều trại của mình. Y vén màn lên:

- Vào đi.

Nguyệt Lam đi vào trong, thả Quy xuống đất. Cung Dịch Nguyên Cố cởi chiến bào ra móc lên giá, vừa nói:

- Đã ăn gì chưa?

Nguyệt Lam lắc đầu:

- Chưa, dậy là đến chỗ ngài luôn.

- Để ta bảo Tình Quân mang gì đến cho nàng ăn.

Y toan gọi nhưng bị cô ngăn lại:

- Thôi đừng, Tình Quân là tướng quân tài giỏi, cứ bảo đi chạy việc vặt thì uổng quá, để ta tự mình đi.

Cung Dịch Nguyên Cố mặc y phục màu đỏ quen thuộc vào, gài mái tóc dài đen nhánh lên cao:

- Vậy ta dẫn nàng đi.

Hai người đi ra sau hậu cần, nơi này không lớn lắm, cô thắc mắc:

- Nơi này sao có thể nấu cho bấy nhiêu người chứ?

- Họ mang theo lương khô.

Y khoát tay bảo lính cần vụ đi ra ngoài, rồi dẫn cô vào căn bếp phía trong, nói tiếp:

- Nàng muốn ăn gì ta làm cho.

Nguyệt Lam hơi bất ngờ, cô gãi gãi đầu:

- Không phải nơi này có cái câu " quân tử không xuống bếp" sao? Một người như ngài mà xuống bếp chẳng khác nào bị bôi nhọ cả.

Cung Dịch Nguyên Cố cầm một củ hành lên bóc vỏ:

- Nàng bảo nơi nàng sống nam nữ bình đẳng mà. Thiết nghĩ đàn ông cũng xuống bếp nhỉ?

Nguyệt Lam cười cười:

- Đúng đó, nhà ta thì ta và mẹ không nấu ăn nhiều. Đa số là Lam nhỏ và bố nấu thôi.

Củ hành rơi bộp xuống đất, bỗng nhiên y quay qua đưa tay kéo cô lại. Hung hăng cắn lên môi cô một phát:

- Đã nói là không được nhắc.

Đầu óc Nguyệt Lam đờ người, cô trừng mắt, đôi môi tê dại truyền đến não bộ. Cung Dịch Nguyên Cố cốc đầu cô một cái, giọng điệu cưng chiều:

- Lần sau nhắc không đơn giản là hôn nữa đâu.

Nguyệt Lam hoàn hồn, xấu hổ lùi lại phía sau:

- Ngài là đồ biếи ŧɦái.

Cả khuôn mặt đỏ lên, cô liền bỏ ra ngoài cửa ngồi. Cung Dịch Nguyên Cố một mình đứng phía trong, nhặt củ hành lên nói vọng ra:

- Nàng muốn ăn gì?

Khả Nguyệt Lam cầm cái cây chọc chọc xuống đất, hậm hực:

- Gì cũng được.

Tên chết tiệt nhà ngài, cứ hở một chút lại hôn ta. Ngài làm như thế…

Nếu sau này…

Nguyệt Lam thoáng buồn, hai người ở hai thế giới khác nhau. Cô bây giờ còn không biết thế giới này là sách hay là lịch sử nữa. Nếu mà là lịch sử thì tại sao tìm lại không thấy triều đại nào như vậy? Nếu là sách , tại sao lại một đêm bay hơi hết toàn bộ, chẳng ai nhớ đến đã từng có quyển sách này cả.

Cô cứ ngồi thẫn thờ như thế, chỗ được cô chọc ngoáy đã trở thành một cái lỗ nhỏ. Càng nghĩ càng thấy tức mình, cô vứt mạnh cái cây xuống đất, gắt lên:

- Cái quái gì thế không biết.

- Này, vào đây.

Cung Dịch Nguyên Cố đứng ở cửa, ngoắc cô vào. Nguyệt Lam cũng đi vào, một tô mì đơn giản nóng hổi đặt trên bàn. Y đưa cho cô đôi đũa rồi nói:

- Ăn đi, cẩn thận nóng.

Hương thơm hấp dẫn của tô mì phảng phất lên, cô ngồi xuống ăn một đũa, nhướn mày:

- Không tồi.

- Vậy ăn nhiều vào.

Y ngồi bên cạnh vén lọn tóc con của cô qua tai, mỉm cười. Nguyệt Lam là người chơi hệ lười ăn hai mươi ba năm nên tất nhiên chỉ ăn vài đũa rồi bỏ dở. Cung Dịch Nguyên Cố đoán chừng cô ăn ít nên làm chỉ đủ một bát con, nhưng không ngờ cô lại ăn ít đến như vậy. Y thở dài:

- Nàng thật là lười ăn quá đi. Ta đang tự hỏi tại sao nàng có thể cưỡi ngựa mà không bị gió thổi bay đi đấy.

Khả Nguyệt Lam bĩu môi:

- Ngài nói gì cơ? Ngài đang chê bai ta sao? Xin lỗi nhé, ở thế giới kia ta hơi bị nhiều nam nhân theo đuổi đấy.

Cái này cô nói không sai, ở hiện đại cô có rất nhiều nam nhân theo đuổi, hầu như ngày nào cũng bị tỏ tình tặng quà hết. Cung Dịch Nguyên Cố rút khăn trong người lau tay cho cô:

- Cố gắng ăn nhiều một chút, chẳng lẽ nàng sống cô độc một đời sao?

Nguyệt Lam chẹp miệng:

- Xã hội chủ nghĩa độc thân cũng được, vì có cần dựa vào ai đâu. Mình làm mình ăn, tự nuôi bản thân được mà.

Y gãi nhẹ mu bàn tay gầy của cô, cười:

- Nàng quả thực là một nữ nhân kỳ lạ, người ta thì muốn giàu sang phú quý, không ngừng tranh đấu để bước vào hào môn.

Cô đứng dậy, lắc đầu:

- Ta khác với nơi này. Đi thôi, mang về cho Quy.

Rồi cô bưng tô mì lên trở về lều trại. Sói con thấy cô liền mừng rỡ, quãy đuôi cuốn lấy chân. Sau khi cho Quy ăn xong xuôi nhìn điện thoại cũng đã hơn mười giờ, quay lại nói:

- Tam vương gia, ngài chuẩn bị đồ đi.

Cung Dịch Nguyên Cố gấp tấm bản đồ bỏ vào túi da, liền trả lời:

- Cũng sắp rồi.

Hơn một giờ trưa lều trại đã được tháo giỡ, hàng trăm chiếc xe ngựa chở đồ, hàng nghìn binh sĩ nối đuôi nhau rời khỏi Cửu Giang.

Tình Quân chuẩn bị ngựa ở cổng thành. Cung Dịch Nguyên Cố dắt Khả Nguyệt Lam ra. Y hỏi cô:

- Hay ta chuẩn bị xe kiệu cho nàng?

Nguyệt Lam vỗ vỗ mạn sườn của Khương, lắc đầu:

- Ta yếu ớt như thế sao?

Rồi đội nón màng che lên, cô leo lên lưng ngựa. Ghì dây cương:

- Đi thôi.

Nhậm Anh cũng mồm A mắt O, thán phục:

- Nguyệt… Nhi, cô thật giỏi nha, nữ nhân bây giờ như thế hiếm lắm.

Cung Dịch Nguyên Cố đưa áo choàng màu đỏ của mình cho cô:

- Khoác vào.

Khả Nguyệt Lam thân mặc y phục màu hồng nhạt, đội nón trắng khoác áo đỏ, cưỡi ngựa ô. Nhìn cứ ngỡ là nữ tướng đang chỉ huy vạn quân.

Y thì là một nam nhân khuynh quốc khuynh thành. Mặc huyết y khoác áo trắng, cưỡi bạch mã, bên hông dắt kiếm.

Hai người ngồi lưng ngựa sánh vai ra khỏi cổng thành, binh lính bất giác ngoái nhìn. Thật xứng đôi, như quân vương diễm hậu, cùng nhau thống trị thiên hạ. Nhậm Anh cùng Tình Quân cũng cưỡi ngựa chiến đi phía sau. Quân sĩ cũng giật dây cương nhanh chóng đuổi theo. Vó ngựa đi đến đâu mù mịt một khoảng trời, rung chuyển một khoảng đất. Tiếng rầm rập kéo thành đoàn, nhìn rất khí thế, tráng lệ. Đoàn quân băng qua núi, băng qua sông theo đường cũ trở về Đông Cương.

Cái thứ khiến người ta để ý nhiều nhất là nữ nhân kia, tay không roi điều khiển cương ngựa, không thua một nam nhân nào cả.

Hai ngày sau là bước chân đầu tiên trở về doanh đội Đông Cương. Một nơi rộng lớn với tường thành kiên cố, pháo đài, châu mai luôn người túc trực. Quân lính cũng thấm mệt nên đi nghỉ ngơi. Khả Nguyệt Lam xuống ngựa thì không thấy Cung Dịch Nguyên Cố đã đi đâu. Chỉ còn cô và Cung Dịch Nhậm Anh ngồi trong phòng uống trà.

- Nhậm Anh, Tam vương gia đi đâu rồi?

Nhậm Anh ăn một miếng bánh, trả lời:

- Đi cùng các tướng sĩ bàn chuyện trọng đại rồi.

Cô ôm Quy trong lòng, vỗ về, hỏi cậu:

- Khi nào trở về Chỉ An?

Cậu lắc đầu:

- Ta không biết. Ta trở về phòng đây, ta cũng mệt rồi.