Chương 2
Ở nội thành phía tây, ngắm căn biệt thự cao nhất.Ở sườn núi, hoàn cảnh ưu việt, hưởng thụ giao thông thông thuận, lại gần gủi với thiên nhiên, hấp dẫn không ít những kẻ có tiền muốn xây biệt thự ở nơi này.
Nơi này có đầy đủ hội quán tư nhân, tất cả đều khá tinh tế, phong cách kiến dựa vào ý thích cá nhân mà xây dựng, trang trí xa hoa.
Có vị thương gia tinh mắt tại vùng phụ cận chuẩn bị xây dựng một sân Golf, chắc cũng sắp đưa vào sử dụng.
Và hai bên đường cũng được trồng bồn hoa chạy dọc, cứ cách giữa các bồn lại có một gốc cây tùng xanh.
Một chiếc Rolls-Royce chậm chậm chạy về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe đó đã tiến vào một ngôi biệt thự.
Một người đàn ông chừng ba mươi bước ra sau khi thủ hạ xuống hết, tuấn nhan mày rậm, cả người tản mát ra khí chất dương cương cùng lãnh liệt.
“Cậu chủ, Cậu đã trở lại.” Một người phụ nữ độ trung niên bước ra chào đón.
“Má Ngũ ,mẹ cháu đâu?” Người đàn ông gật đầu.
Anh là Cổ tiêu, một trong những nhân tài kiệt xuất của mấy năm gần đây trên thương trường, cũng là người trẻ tuổi giàu có nhất nằm trong bảng xếp hạng tài phú.
“ Bà chủ đang ở trong vườn hoa.”
Cổ Tiêu xoay người đi đến vườn hoa.
Chỉ thấy cả vườn hoa rộng lớn khoe sắc, thu vào tầm mắt, nơi này tất cả đều trồng là hoa cúc, từ cúc Ba Tư cho đến cúc Ý, đủ kiểu dáng hoa cúc, đủ các màu sắc tràn ngập vườn hoa, đẹp nhất là vào mùa thu, hương thơm trong không khí phiêu tán.
Một người phụ nữ tuổi chừng sáu mươi đang ngồi ngay ngắn trên ghế ngắn hoa cúc.
“Mẹ”
Nghe được tiếng gọi, người phụ nữ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt hiền lành. Bà tuy mặc áo quần hoa lệ, nhưng không giống các vị phu nhân có khí chất xa quý, giữa hai lông mày là những nếp nhăn, bàn tay thô ráp có thể thấy trước kia cuộc sống có bao nhiêu vất vả không được như ý.
Bà Cổ mỉm cười. “Tiêu, con đã về đấy à.”
“Mẹ, tuy rằng là buổi chiều, nhưng mẹ cũng phải biết những ngày này nóng nhất năm chứ.” Cổ Tiêu đi qua, ngữ điệu trách mắng lại không thể dấu được vẻ thân thiết, “Không có gì đáng ngại, cái bộ xương già lão này phơi nắng nhiều một chút cũng tốt.” Bà Cổ không có ý muốn đứng dậy, chỉ là đem tầm mắt đang đặt trên người con trai thu hồi, chăm chú nhìn vào những bông hoa cúc to tròn.
Cổ Tiêu nhếch mi, mẹ tuổi càng lớn tính nết ngược lại càng giống trẻ con mà, có rất nhiều chuyện cứ ương bướng chỉ muốn theo ý bản thân, một khi đã quyết là chẳng ai khuyên nổi.
“Tiêu, con xem này, hoa cúc nở thật là đẹp.” Bà Cổ vui vẻ nở nụ cười tươi.
Cổ Tiêu trong lòng căng thẳng, Anh không thích bất cứ kẻ nào nhắc tới hai chữ “Hoa cúc”, khổ là mẹ của Anh lại yêu nhất hoa cúc.
“Tiêu, mẹ gọi con đi tìm cô gái đó, đã thực hiện chưa vậy?” Giọng nói của bà trầm thấp.
“Mẹ, chúng ta không cần phải làm như vậy.” Hai đường mày kiếm của Cổ Tiêu dựng lên, có chút tức giận.
“Nhưng chuyện đó quả thật là con đã làm sai a!” Bà thở dài.
“Con làm đúng, có là điều cô ta phải nhận lấy, ai bảo cô ta lại là con gái của tên khốn kiếp ấy.”
“Đúng, là cha cô ấy hại chúng ta, nhưng mà con bé cũng không có làm gì sai lầm a! Một cô bé mười chín tuổi lại gặp phải chuyện nhục nhã như vậy, con bé làm sao có thể chấp nhận đây.”
“Vậy chị con thì sao? Chị cũng đã bị vũ nhục, làm cho chị có ở dưới cửu tuyền cũng không thể ngủ yên.” Nghĩ đến đây giương mặt tuấn mĩ lại không thể ngăn cản nổi sự lãnh liệt, anh tức giận không phải với mẹ mình, mà là với gả đàn ông đáng chém nghìn dao ấy.
Nghĩ đến con gái mình phải ôm nổi hận mà ra đi, sắc mặt bà Cổ cũng ảm đạm đi nhiều. “Cho nên mẹ mới không muốn có thêm một người thứ hai giống như chị của con vậy.”
Trước mắt Cổ Tiêu lại xuất hiện đôi mắt trong suốt không chút tạp chất ấy, anh buồn bực bóp chặt tay.
“Tiêu, Mẹ không cầu con phải bồi thường cho cô, chỉ cần biết rằng cô ấy còn sống, hơn nữa sống tốt là được rồi. Chắc cô cũng sẽ không muốn gặp chúng ta, huống hồ mẹ nghĩ mấy năm gần đây con cũng không còn quá thù hận nữa.”
“Mẹ, con nhận lời với mẹ.” Cổ Tiêu bình tĩnh trở lại, “Mẹ, chúng ta đi vào thôi, má Ngũ hẳn đã chuẩn bị cơm tối rồi.”
Bà Cố gật đầu, để cho con trai đỡ mình vào phòng.
Trong phòng ăn, trên chiếc bàn dài đã dọn sẳn những món ăn hấp dẫn, Mẹ Ngũ đang xếp bát đữa thì thấy hai người họ, vội vàng nói:
“Bà chủ, cậu chủ, tôi đang định gọi hai người vào, nhanh ăn cơm thôi!”
“Tốt lắm, A Ngũ, cô cũng đừng làm nữa, cùng ăn đi.” Bà Cổ ngồi xuống.
“Không cần Bà chủ, tôi đang bận chút việc ở nhà bếp còn chưa xong. Tôi thấy canh nấu rất được, bà uống một chút trước đi.”
Nói xong má Ngũ lại đi vào nhà bếp.
Cổ Tiêu ngồi đối diện mẹ mình uống canh.
Bà Cổ cũng uống một ngụm, nhìn bốn phía thở dài một hơi.
“Sao thế ạ, canh nóng quá hả mẹ?” Cổ Tiêu ngẩng đầu nhìn mẹ mình, “Hay trong lòng mẹ còn chuyện gì sao?”
“Mẹ thì có thể có chuyện gì được chứ. Nhìn xem cái căn nhà to như vậy, lại chỉ có hai mẹ con, con đi làm, mẹ chính là ở nhà một mình thật sự nhàm chán.” Bà Cổ lắc đầu.
Cổ Tiêu đã đóan được mẹ muốn nói gì, liền mở miệng: “Làm sao lại vậy chứ? Trừ bỏ con, còn có má Ngũ, cùng với những người khác nữa mà.”
“Con có biết mẹ muốn nói cái gì không, con cũng đã ba mươi rồi, như thế nào còn chưa chịu cưới vợ, cho mẹ có cháu bồng.”
Cổ Tiêu trầm mặc, nhất thời không biết chống đỡ thế nào, lấy tài lực cùng diện mạo của anh, thì muốn có vợ dạng nào mà không thể có chứ, nhưng mà anh chính là kiệt lực rồi, có thể đối với công việc anh toàn tâm toàn ý chu toàn, nhưng đối với phụ nữ lại không có hứng thú, dù cho người đó có xinh đẹp bao nhiêu, quyến rũ thế nào.
“ Nhà chúng ta từ nghèo khổ mà phát đạt lên, cho nên chúng ta không cần phải l cái gì danh môn thục nữ, chỉ cần cô ấy yêu con, mà con cũng yêu cô ấy là được rồi.”
“Mẹ, người còn tin tưởng tình yêu sao?” Cổ Tiêu trào phúng nhếch môi.
“Sao lại không tin, chẳng lẻ con không thương mẹ, mẹ không yêu con sao?”
“Mẹ, cái đó khác mà.” Cổ Tiêu quả quyết lắc đầu.
“Đứa nhỏ này, đó là do con chưa gặp người con thực sự yêu thôi, xem ra vị Bạch tiểu thư bện cạnh vẫn chưa nắm được trái tim con nhỉ. Kỳ thật đều giống nhau, chờ khi con gặp con sẽ hiểu.” Bà Cổ mỉm cười.
Cổ Tiêu gật đầu từ chối cho ý kiến, anh tuy rằng không nủg hộ cách nhìn của mẹ mình, nhưng có một chuyện mẹ anh nói đúng, đó là Bạch Thủy Tiên vĩnh viển không thể là người mà anh yêu thương, chỉ có thưởng thức cô mà thôi.
Anh cười nhẹ “Mẹ, uống canh đi, đừng để nguội.”
“Ừ, con cũng uống đi”
★ ★
Rạng sáng ba giờ, trên chiếc giường lớn Cổ Tiêu không thể an ổn đi vào giấc ngủ, anh chau mày, gân xanh muốn nổi lên, giật người dậy.
Cởi ra chiếc áo trên người, anh theo thói quen ngồi ở ban công nhìn ngắm bóng đêm.
Châm một điếu thuốc, anh nhìn khói thuốc lượn lờ bay , cố gắng bình ổn tâm tình đang kích động.
Ở trong mộng, anh lại thấy chuyện mình đã làm nhiều năm về trước, mỗi đêm cứ lặp đi lặp lại trong những giấc mơ khiến anh tỉnh giấc. anh không rõ, khi mà anh đối với cô gái đó, ta cần ta cứ lấy, trong lòng không hề có bất an, áy náy, chỉ có hưng phấn và kɧoáı ©ảʍ.
Vì sao cứ mỗi lần trong mộng nhìn thấy đôi mắt trong suốt mở to trong đêm ấy, khi biết được thân phận của anh liền không có chút e ngại, cứ yên lặng mà chấp nhận khuất nhục, lại làm tâm anh đau như vậy.
“Hạ Cúc Hoa” Anh cắn răng thốt ra cái tên này, tựa như vô thức khắc sâu vào lòng anh vậy.
Anh nhìn trên bả vai để trần của mình, đến đó có một dấu răng khá sâu, không khỏi nhớ khi ấy cô bình tĩnh thuận theo mình, hoặc nên nói ra là thản nhiên chấp nhận số mệnh. Anh không biết trong thời khắc đó cô vì đau đớn hay phẫn hận , mới liều mạng há mồm cắn anh một phát, khi đó anh thực không có cảm giác đau đớn gì cả, chỉ có kɧoáı ©ảʍ báo thù cùng với một loại kí©ɧ ŧìиɧ mà anh không hiểu nổi. Nhưng nỗi khi nhớ đến buổi tối hôm đó, lòng anh lại có nổi phiền muộn không nói nên lời?
Vì sao, vì sao anh lại như vậy?
Đây là một quán cả phê ở khu trung tâm, trang trí cực kì tao nhã, ở trong này thỉnh thoảng còn bắt gặp một số ngôi sao.
Quán cà phê có mặt tiền khá thoáng, lầu một là đại sảnh, lầu hai là nhã gian, từng phòng đều được người ta sắp đặt để khách hàng cảm thấy tuyệt đối tư mật. Có lớp thủy tinh cách âm, chỉ có bên trong mới có thể nhìn thấy mọi vật bên ngoài, bên ngoài lại không có cách nào nhìn vào trong.
Trên tường đều treo tranh của các danh họa, cùng với một vài món đồ trang trí tinh xảo khác.
Bên cửa vào có hai bình hoa cổ.
Ông chủ nơi này hao tốn tâm tư không ít, cũng vì nơi này nghênh đón đều là các khách hàng tôn quý, cùng với một bó lớn tiền mặt.
Lần đầu tiên đi vào một nơi như thế này, Hạ Cúc Hoa mặc dù có kinh ngạc, nhưng mọi chuyện đối với cô, cũng không phải vì áo quần của mình không hợp thời mà lo sợ ánh nhìn của người khác, cô vẫn thế cười đạm nhạt.
Đây là lần thứ hai cô cùng Nhâm Hồng gặp mặt. Anh là một người đàn ông nhã nhặn, cũng là là bác sĩ trong một bệnh viện lớn, lớn hơn cô ba tuổi vẫn chưa có bạn gái, như lời dì Thôi là bận theo đuổi sự nghiệp.
Thôi Trân nhận được lời đáp ứng của cô liền liên lạc với Nhâm Hồng, cũng an bài nơi bọn họ hẹn gặp.
Lần đầu gặp mặt, Nhâm Hồng liền đối với y phục mộc mạc cũng không phải là xinh đẹp nhưng lại tạo cảm giác thanh nhã ý nhị của Hạ Cúc Hoa mà có cảm tình tốt, làm cho Thôi Trân mừng rỡ. Nhưng Hạ Cúc Hoa lại không tỏ vẻ gì quan tâm. Thôi Trân hiểu trái tim của Hạ Cúc Hoa sẽ không dễ dàng mở cửa, đáp ứng cùng Nhâm Hồng gặp mặt cũng chỉ là nể mặt mình. Cho nên bà đã dặn dò với Nhâm Hồng, nếu thực sự thích Hạ Cúc Hoa thì phải đủ nhẫn nại, mà Nhâm Hồng cũng đã nhận lời.
Ở quán cà phê đương nhiên là uống cà phê, cho nên hai người đều gọi cà phê.
Hạ Cúc Hoa ít khi uống cà phê, nhưng cũng không phải là không thích, hơn nữa cô chỉ uống cà phê đen, cứ như vậy không thêm đường không thêm sữa, giống như uống lấy cái đắng đi, giống như cô thích uống trà, giống như cô pha một bình trà đậm rồi nhấm nháp.
“Thích nơi này không?” Nhâm Hồng mỉm cười hỏi
Hạ Cúc Hoa cười nhạt gật đầu, nói thực ra, Nhâm Hồng là một người đàn ông không tệ.
“Em thực đặc biệt” Nhâm Hồng nhìn cô, đem lời trong lòng nói ra, anh có một cảm xúc khó hiểu, nếu anh có thể mở cửa trái tim cô, anh có lẽ sẽ là người đàn ông thực hạnh phúc.
Hạ Cúc Hoa không biết nên đáp lời thế nào, bởi vì cô chưa bao giờ cùng người khác ngồi nói chuyện phiếm thế này, nói xong cảm giác của bản thân, anh mỉm cười.
Lúc này trên lầu bước xuống, đôi tuấn nam mĩ nữ làm cho mọi người chú ý.
Cổ Tiêu cùng tổng giám đốc Bạch Thủy Tiên hẹn gặp nơi này cả một buổi chiều, chỉ vì một dự án gần mấy triệu đô đó.
“Trong bụng của em hiện tại chỉ có cà phê với cà phê.” Bạch Thủy Tiên cười khẽ.
Sự xinh đẹp của Bạch Thủy Tiên tựa như hoa lan thanh lệ mà cao quý, năm nay cô hai mươi tám tuổi, đã lấy được học vị tiến sĩ, hơn nữa cô còn tinh thông bốn loại ngôn ngữ, xinh đẹp lại tài năng, hơn nữa lại hiểu ý người khác. Cô là trợ thủ đắc lực của Cổ Tiêu, theo anh gần ba năm.
“Muốn ăn chút gì không?” Cổ Tiêu nhếch khóe môi, chiếc đươc vụ làm ăn này tâm tình anh thật sự rất tốt.
“Được” Bạch Thủy Tiên cười như hoa gật đầu. Cô tuy rằng qua Mỹ học lấy bằng tiến sĩ, nhưng lại mang đậm nét truyền thống của thiếu nữ Trung Hoa, tác phong có chút bảo thủ, không hề phóng túng, đối với Cổ Tiêu vừa gặp đã yêu, nhưng chưa bao giờ chủ động bày tỏ.
Nhưng trừ phi là người mù, còn không chỉ cần là người có thể nhìn thấy bình thường đều sẽ nhìn được tình ý trong mắt cô, mọi người xung quanh đều xem đây như cặp kim đồng ngọc nữ, mặc dù nam nhân vật chính chưa từng tỏ vẻ gì, ai cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước xuống lầu, lúc này khách đến khá đông, thỉnh thoảng lại có người đẩy cửa bước vào.
“Ánh mắt của anh rất khá, việc kinh doanh nơi này thật không tồi.” Bạch Thủy Tiên nhìn bốn phía bội phục cất lời.
Đúng vậy, quán này là tâm huyết do Cổ Tiêu mở ra, lúc ấy Bạch Thủy Tiên còn thắc mắc khó hiểu, bởi vì ngành nghề bọn họ cùng với ẩm thực không có quan hệ gì. Nhưng sự thật đã chứng minh quyết định Cổ Tiêu thật đúng, nơi này đưa đến cho Cổ Tiêu không ít lợi nhuận.
Cổ Tiêu mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên, bởi vì những việc này đều nằm trong dự tính của anh.
“Kia? Người nọ hình như là đàn anh trong trường của em.” Bạch Thủy Tiên kinh ngạc nói. Cô phát hiện người quen đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Cổ Tiêu nhìn lướt qua, một người đàn ông y phục nhã nhặn cùng với một người cô gái khá bình thường, cô gái để tóc dài rũ xuống, cúi đầu uống cà phê.
“Em muốn qua chào hỏi không?”
“Được” Bạch Thủy Tiên gật đầu, cô cùng người đàn anh trong trường này từ khi tốt nghiệt ít liên lạc, vài năm không gặp, cô nhớ những ngày hai người cùng đi học, rồi cùng xuất ngoại.
“Anh”
Bạch Thủy Tiên mềm mại gọi, làm cho hai người đều ngẩng đầu nhìn cô
“Thủy Tiên” Nhâm Hồng vui mừng nhìn thấy cô em khóa dưới. Nói thật, anh từng thầm mến cô nhiều năm, nhưng cô vô tâm nên đoạn tình này anh buông tay, huống hồ tự bản thân cũng thấy không xứng với cô.
Cổ Tiêu không khỏi nhìn chăm chăm Hạ Cúc Hoa, không rõ vì sao cô gái này lại cho anh cảm giác quen thuộc.
Ánh nhìn nóng bỏng của anh là Hạ Cúc Hoa không thể không quay đầu lại nhìn, một cái liếc mắt này làm sắc mặt cô hơi thay đổi. Cô không biết anh, cho dù là da thịt kề cạnh, hai người đi cùng nhau trong bóng đêm. Nhưng mà khuôn mặt bé nhỏ đã ở bên cạnh cô sáu năm, nhưng mà khuôn mặt bé bỏng kia tràn ngập nhiệt tình mà vui vẻ, không hề giống khuôn mặt lạnh băng kia, hơn nữa còn câu mày tà nghễ nhìn cô.
Giờ khắc này, cô tựa hồ như đang thấy Hiên Nhi đang đứng trước mặt mình, sắc mặt của cô càng tái nhợt.
“Thực khéo a, cô ấy là bạn gái của anh ư. Hay là vợ ?” Bạch Thủy Tiên có chút nhìn vào Hạ Cúc Hoa với trang phục mộc mạc, không thể tưởng tượng được đàn anh của mình lại thích dạng này, có chút ngoài dự đoán của cô.
“Ừ”Nhâm Hồng nhìn Hạ Cúc Hoa một cái, “Vẫn chỉ là bạn thôi, cô gọi là Hạ Cúc Hoa, còn đây là đàn em khóa dưới của anh, còn vị này là…” Anh nhìn về phía Cổ Tiêu.
Nghe được cái tên Hạ Cúc Hoa này, Cổ Tiêu chấn động, anh nắm chặt tay nhìn chăm chú vào cô.
Là cô ! thực sự là cô sao ! Đôi mắt kia vẫn trong suốt, nhưng lại giống như hồ sâu không chút dao động.
Nhìn vẻ mặt của cô bình tĩnh tựa hồ như chẳng biết anh, Cổ Tiêu đột nhiên tức giận đang trào, có một loại uất ức cứ tụ lại trong ngực, làm cho anh phải dùng tất cả lí trí trước giờ để ngăn cản xúc động của bản thân, lạnh lùng nhìn cô.
“Xin chào” Hạ Cúc Hoa mỉm cười.
“Xin chào, anh ấy là sếp của em, Cổ Tiêu” Bạch Thủy Tiên thấy vẻ mặt khác thường của Cổ Tiêu liền khẽ chạm vào anh.
Cổ Tiêu lấy lại tinh thần, khôi phục sự lạng lùng vốn có.
“Cổ tiên sinh, xin chào, xin chào.” Nhâm Hồng không khỏi kinh ngạc. Anh không nghĩ kỳ tài mà báo chí tôn sùng làm truyền thông rầm rộ lại là một người trẻ tuổi đẹp trai như thế này.
Cổ Tiêu gật đầu.
Bạch Thủy Tiên nhìn ra vẻ mặt âm trầm của Cổ Tiêu, vội vàng nói lời xin lỗi: “Anh, thực xin lỗi, bọn em có việc đi trước.”
“A, được rồi, chúng ta giữ liên lạc nhé.” Tuy có chút thất vọng, nhưng Nhâm Hồng vẫn nở nụ cười tạm biệt. Anh không quên hôm nay là anh hẹn với Hạ Cúc Hoa.
“Tạm biệt” Bạch Thủy Tiên đối với Hạ Cúc Hoa gật đầu, liền theo Cổ Tiêu đi ra ngoài.
Đi đến cửa Bạch Thủy Tiên giải thích: “Anh ấy là một người đàn anh trong trường, hai người cùng xuất ngoại, cho nên so với bạn bè bình thường có chút thân mật hơn, khéo như vậy lại gặp nhau cũng nên có lời chào.”
Cổ Tiêu vẫn trầm mặc, không trả lời.
“Được rồi, chúng ta đi nơi nào để ăn cơm giờ anh?” Bạch Thủy Tiên nhẹ nhàng nói.
“Em về trước đi ! Tôi còn có chút việc, không thể đưa em đi” Cổ Tiêu bỗng nhiên nói
Bạch Thủy Tiên ngạc nhiên nhìn Cổ Tiêu đi về phía trước, vì cô mà gọi một chiếc taxi
“Ngày mai gặp”
Cổ Tiêu đóng cửa xe, nhìn taxi rời đi. Suy nghĩ một chút anh đi vào chiếc xe đậu ở bên cạnh cửa chờ đợi.
★ ★ ★
Nhâm Hồng cùng Hạ Cúc Hoa uống cà phê, trước đây yêu Bạch Thủy Tiên anh không dám nói ra lời yêu, quyết định mở miệng: “Hạ tiểu thư, anh có thể gọi em là Cúc hoa được chứ?”
Hạ Cúc Hoa lẳng lạng gật đầu.
Hít sâu một hơi, Nhâm Hồng nói: “Em cho anh một cảm xúc rất kì lạ, chúng ta lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao được không?”
Hạ Cúc Hoa chậm rãi lắc đầu, “Tôi không thích hợp với anh.”
“Chúng ta còn chưa ở chung được bao lâu, em làm sao biết được?” Nhâm Hồng có chút nóng nảy, anh tự thấy điều kiện của mình cũng không tồi.
“Nhâm tiên sinh, anh chắc chắn sẽ tìm được một cô gái tốt.” Hạ Cúc Hoa vẻ mặt tuy bình thản, nhưng ngữ khí kiên định. Cô vốn định cuộc sống sau này sẽ cùng với con trai bước tiếp, sẽ không cho bất cứ ai tham gia vào. Cô không có tâm lực đi trả giá cho tình cảm, hoặc có thể nói tình yêu nam nữ trong cô đã không có, cô nếu cùng Nhâm Hồng kết giao, đối với anh thật không công bằng.
“Anh đã tìm được rồi!” Nhâm Hồng khẩn trương nhìn cô, “Xin em cho anh một cơ hội được không ?”
“Thật xin lỗi.”Hạ Cúc Hoa nhẹ nhàng nói “Tôi phải đi, cám ơn anh.” Cô lấy tiền trong ví da đưa cho bồi bàn đứng bên cạnh.
Nhâm Hồng thở dài một cái rồi đứng lên đi theo cô, “Để anh đưa em về !”
Anh biết mình mở không được cánh cửa trái tim đã khóa trái của cô, có lẻ cô sẽ không mở ra vì bất kì người nào cả.
Lúc này, Hạ Cúc Hoa không cự tuyệt anh.
Không bao lâu, xe đã đậu dưới lầu nơi Hạ Cúc Hoa ở.
“Tuy rằng em đã cự tuyệt anh, nhưng anh hy vọng có thể làm bạn của em.” Tuy rằng trong lòng thực thất vọng, cũng có cảm giác thất bại thảm hại, nhưng Nhâm Hồng vẫn rất phọng độ nói ra lời này.
Nghe vậy Hạ Cúc Hoa mỉm cười, “Tạm biệt”
“Tạm biệt” Nhâm Hồng nói lời từ biệt xong, liền lái xe rời đi
Hạ Cúc Hoa bước lên lầu, cô ở tại lầu 5, cô khi khỏi nhớ lúc trước mỗi lần mua bao lớn bao nhỏ vật dụng hàng ngày, bé con luôn đề nghị mang bớt dùm cô, đi đến lầu 3 thì dùng đồng âm thanh thúy nói : “Mẹ có mệt không, nghỉ ngơi một chút được không mẹ ?” Mỗi lần như thế cô lại không nhịn được cười.
Đến lầu 5, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, khi muốn đóng lại, thì cửa lại bị chặn lại.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông với vẻ mặt âm trầm bước vào.
“Xem ra cô đã đem tất cả quên không còn một mảnh.” Cổ Tiêu lạnh lùng nhìn cô.
Hạ Cúc Hoa nhìn vào khuôn mặt giống hệt Hiên Nhi, có chút giật mình.
Cổ Tiêu nhìn căn phòng chật hẹp, tuy được trang trí nhìn rất ấm áp, hơn nữa được dọn dẹp sạch sẽ. Lại nhìn cô một bộ bình tĩnh đứng trước mặt mình, lại càng làm cho cơn tức trong anh sôi trào. Chẳng lẻ nhiều năm như vậy chỉ có mình anh nhớ mãi về chuyện đó, còn cô thì sớm quên không còn lại gì ?
Hạ Cúc Hoa cùng Cổ Tiêu ngồi trên chiếc so-fa cũ, anh cứ như vậy nhìn cô không nói lời nào đành mở miệng hỏi :
“Anh có việc gì sao ?”
“Xem ra cô đã hoàn toàn quên tôi là ai rồi.” Cổ Tiêu cực kì hờn giận nhếch mắt tà tà nhìn cô.
Hạ Cúc Hoa lắc đầu, cô làm sao có thể quên ? Là nhờ có anh cô mới có Hiên Nhi, tuy hiện tại Hiên Nhi đã không còn, nhưng anh vĩnh viễn khắc sâu trong lòng cô.
Đáp án này làm cho cơn tức trong lòng Cổ Tiêu giảm đi không ít, anh nhớ lời mẹ mình nói, không khỏi mở miệng hỏi : “Những năm gần đây cô có ổn không ?”
Hạ Cúc Hoa mỉm cười gật đầu. Đúng vậy, cô rất tốt.
“Chồng của cô đâu ?” Ngữ khi của Cổ Tiêu đông cứng hỏi
Nghe vậy, Hạ Cúc Hoa lắc đầu.
“Cô không nói được hay là không muốn cùng tôi nói chuyện, thấy cô không buồn hé răng, Cổ Tiêu căm tức hét lên.
“Tôi không có thói quen nói chuyện.” Hạ Cúc Hoa vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười.
Cổ Tiêu đột nhiên chấn động, anh hiện tại đang làm cái gì đây chứ ? Anh như thế nào lại có thể nói chuyện vui vẻ với con gái của thù. Anh thẹn quá hóa giận, đưa chân đá chiếc ghế, nhanh chóng xoay người rời đi.
Hạ Cúc Hoa có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đóng cửa lại bắt đầu làm việc của mình
Mà Cổ Tiêu trên đường trở về đã vượt vài cái đèn đỏ.