Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Dung Phương căn bản bỏ ngoài tai những gì bà ta nói, Sở Phong cùng Sở Thâm cũng mặc kệ bà ta.
Không thể không nói, loại hành vi lưu manh vô lại của Niên Xuân Hoa khiến trái tim hai anh em nhà họ Sở không hẹn mà cùng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đúng như câu nói kia: Đánh không chết bọn họ, sẽ chỉ khiến bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn thôi.
Lưu Thiêm Tài nhíu chặt mày, tranh thủ hiện tại nhiều người, anh ấy nói cho mọi người nghe: “Lời này của bà nói ra không đúng rồi. Lần này bí thư đi ra ngoài học tập, một vài đội trừ bỏ hoa màu chăm sóc tốt, nghề phụ cũng làm ổn, đội viên ăn cũng no, ăn cũng ngon. Hoa màu, nghề phụ cái nào cũng đều phải ổn định, mới là xu thế phát triển trong tương lai.”
"Có một công xã Thủy Nghiền Tử nuôi tằm vô cùng tốt, cung cấp cho công xưởng trong thành rất nhiều tơ tằm, có năm lợi nhuận từ tơ tằm còn cao hơn nhiều so với hoa màu!”
Đám người nhịn không được líu lưỡi, tiền lời một năm của mấy loại hoa màu so ra còn kém mấy con tằm nho nhỏ?
Ánh mắt mọi người đều nóng lên, nhìn về phía Trần Dung Phương, nếu là phương pháp nuôi tằm của Trần Dung Phương tốt, chẳng phải đội sản xuất bọn họ cũng có thể làm sao?
Tuy rằng việc quan trọng nhất của đội sản xuất là sản xuất lương thực chính, nhưng chỉ cần giao giao được lương thực công, phê duyệt được, là có thể trồng cây kinh tế.
Đám người sôi nổi nói: “Vậy đội trưởng, đội chúng ta có thể nuôi được nhiều tằm như vậy hay không?”
“Đúng vậy, không phải là chú ý vệ sinh, hái nhiều lá dâu thôi sao! Bảo Dung Phương dẫn đầu, hướng dẫn mọi người.”
Vừa nghe đến tiền, đôi mắt mọi người đều sáng lên, căn bản không ai để ý tới phúc khí, mệnh số của Niên Xuân Hoa là cái gì, Niên Xuân Hoa bị quên lãng mà đứng một bên, lời nói mới rồi xem như nói vô ích.
Nhưng bà ta cũng không rời đi ngay, nếu đi rồi, chẳng phải chứng tỏ rằng bà ta bại trận sao?
Lưu Thiêm Tài trả lời vấn đề của một đám đội viên, cũng vui mừng nói: “Trần Dung Phương, cô nói vệ sinh rất quan trọng đối với việc nuôi tằm, nhưng vừa lúc điều kiện vệ sinh này, chúng ta, haizz.”
Trừ phòng thị chính ra, trường học và mấy địa phương khác đều được xây bằng tường xi măng, còn lại có hộ nhà ai không phải lều tranh tường đất bùn đất?
Nói ngay riêng lá dâu thôi, lá dâu là đồ ăn của tằm nên nhất định phải sạch sẽ, nhưng có đôi khi trên mặt đất có một đống, nhưng tầng lá dâu phía dưới không thể ăn được. Chưa nói tới lãng phí, có đôi khi không cẩn thận cầm lá dâu hỏng cho tằm ăn, tằm lập tức sinh bệnh, đã thế còn có rắn trùng chuột kiến nhiều không đếm được.
Trần Dung Phương nghĩ nghĩ: “Có biện pháp, mọi người tới nhà của tôi xem.”
Các đội viên giống như một con rồng dài, đi về phía nhà Trần Dung Phương.
Nhà Trần Dung Phương thật ra rất nhỏ, lúc trước khi cô ấy mang thai Sở Phong, bởi vì bụng cô ấy tròn, Niên Xuân Hoa nói là vì cô ấy mang thai con gái, nên việc trong nhà ngoài ngõ cô ấy vẫn đều phải làm cả. Thời gian mang thai của Trần Dung Phương sống không được tốt, mệt nhìn muốn xót.
Vậy nên, Sở Chí Quốc cứ thế dẫn cô ấy đi tách hộ, xây nhà khác. Cũng bởi vậy mà Niên Xuân Hoa thường mắng Trần Dung Phương là hồ ly tinh.
Nhà cỏ tường đất hai ba gian, nhưng thắng ở cái được dọn dẹp sạch sẽ, đã vậy còn có một phòng củi rất nhỏ.